"Không phải!"
Tiêu Tri Nghiên tâm can như bị xé rách, đôi mắt đỏ rực, hai tay run rẩy nắm lấy vai nàng.
"A Lê, không phải như nàng nghĩ! Cô biết cô sai, cô biết bản thân tội chồng chất, ngàn sai vạn sai là do cô làm chuyện giáp trụ kia, là cô hãm hại nhạc phụ, là cô khiến nàng phải đi gặp Tiêu Hoài Huyền... nhưng khi ấy, cô đã hai bàn tay trắng! Cô sợ bị phản bội, cô không phải không yêu ngươi! Cô sao có thể không yêu nàng? Tâm cô đối với nàng, trời đất chứng giám, từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi! Côtừng vô số lần muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, thề rằng nhất định phải cho nàng mọi điều tốt đẹp nhất thế gian, để nàng trở thành nữ tử được yêu thương, được quý trọng nhất trần gian này."
"Năm Lũng Hữu ấy, tương tư như độc, xuyên tim thấu cốt, cô chưa từng thôi nhớ nàng, nghĩ về nàng, mong mỏi nàng. A Lê, nàng bảo, cô sao có thể không yêu nàng?"
"Là vận mệnh bất công với cô! Là Tiêu Hoài Huyền hủy đi tất thảy! Cô sinh ra trong cung đình, là kẻ được muôn ngàn sủng ái, là Trữ quân nối nghiệp. Cô từng nắm quyền thiên hạ, đứng trên vạn người. Vậy mà một sớm thất thế, bị giam nơi Đông Cung, hai bàn tay trắng, vinh hoa tan tành, chỉ có thể mặc người lăng nhục, giam cầm suốt năm tháng. Cô từng muốn kính trọng nhạc phụ, yêu thương thê tử, chẳng tiếc hao tâm vì Trình gia... nhưng cô đã không còn quyền thế, bản thân còn khó giữ, sao có thể bảo vệ nàng? Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-dien-xuan-trieu-nguyet-nguyet-duc-thi/2792967/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.