Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm say đến váng đầu, nhoài người nằm sấp trên bàn, vừa vân vê mấy ngón tay của mình vừa lẩm nhẩm: “Thật không có uống trộm đâu.”
Khóe môi Cố Sâm cong lên, ôm con ma men nhỏ nhấc lên đùi mình, cúi đầu ngửi hương rượu lẫn trong hơi thở của nhóc kia, cười nói: “Rồi rồi, A Cẩm không có uống trộm, là do rượu tự chảy vào trong bụng A Cẩm, được chưa?”
Diệp Trọng Cẩm “Ừm” một tiếng thật to, nhích tới nhích lui mông nhỏ cho đến khi tìm được tư thế thoải mái trong lòng Cố Sâm mới chịu yên phận, rồi như nhớ đến điều gì, lại nhỏ giọng lầu bầu: “Nhớ ngươi.”
Cố Sâm dường như không nghe rõ, nâng cằm y lên hỏi lại: “A Cẩm vừa nói gì?”
Chỉ thấy ma men nhỏ ấy mím chặt môi, khóe môi dính rượu dưới ánh đèn diễm lệ không sao tả được, đôi mắt đen láy vô tội nhìn mình, tim Cố Sâm mềm nhũn, chẳng còn lòng dạ nào truy vấn tiếp, vỗ vỗ lưng y rồi buông tiếng thở dài: “Có lẽ ta nghe lầm rồi.”
Diệp Trọng Cẩm mờ mịt mở to hai mắt, không biết tâm trí đã trôi dạt tới phương nào, Cố Sâm gắp miếng thịt cua đưa đến môi y, y rất tự giác hé môi ngậm lấy, nhu thuận đến lạ.
Cố Sâm nhìn gương mặt non nớt gần trong gang tấc, hai phiến môi đỏ mấp máy như cánh hồng tắm dưới sương mai, hàng mi dài trông như cánh quạt lơ đãng chập chờn, báu vật như thế này sao có thể dằn lòng đừng thân cận được? Tâm trí hắn lúc này đã chẳng còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-ngoc-ky-ngoai/209395/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.