Lam Linh dẫn Thu Diệp vào phòng chính, ở bên cạnh bàn trên ghế tròn ngồi xuống, mới mở miệng nói: "Thu Diệp, ngươi biết là tabị mất trí nhớ, đối với những sự tình trước kia đều không nhớ rõ, ngay cả sở thích của vương gia, cũng không hề có một tia ấn tượng, ban đầu ta vốn không muốn gả cho vương gia, cũng là sợ bởi vì chút chuyện này, sẽ làm cho vương gia không vui, rồi bị ủy khuất một cách vô ích, nhưng ta đã gả cho vương gia rồi, ván đã đóng thuyền, chỉ sợ muốn trốn cũng trốn không được, nên ta muốn làm một vài cách đền bù."
Lam Linh biết rõ nha đầu Thu Diệp kia không phải là một nha đầu ngốc, nàng liên tục đi theo bên cạnh nàng, tự nhiên là cũng nhìn ra được là nàng không muốn gả cho Yến Kinh Hàn, vì thế, những lời nàng nói này là nửa thật nửa giả, như vậy vừa có thể làm cho Thu Diệp cảm thấy nàng đối với nàng ấy tín nhiệm, cũng có thể làm cho Thu Diệp đem những gì nàng biết đều nói cho nàng.
Thu Diệp xác thực là một nha đầu cơ trí, thấy Lam Linh nói như thế, lập tức vội vàng nói tiếp: "Tiểu thư, ngài có phải hay không muốn hỏi về chuyện của vương gia?"
"Ân." Lam Linh khẽ gật đầu một cái, "Ngươi đem những chuyện ngươi biết về hắn nói với ta đi."
"Kỳ thật, tiểu thư, tất cả chuyện đều do nô tỳ nghe người khác nói, hơn nữa chuyện biết rõ cũng không nhiều." Trên mặt Thu Diệp mang theo vẻ xấu hổ rõ ràng, tựa hồ như rất xin lỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-ngoc-luong-duyen-tuyet-the-han-vuong-phi/446023/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.