"Uy hiếp?" Con ngươi đen lạnh của Mộ Dung Tiếu Trần quét qua Nhạc Tư Ngữ, cũng không hề nhìn nàng, nhấc chân đi ra ngoài thư phòng, lướt qua Nhạc Tư Ngữ, đi về phía mái hiên, đồng thời sâu kín mở miệng nói: "Bản tướng chỉ là muốn nhắc nhở Nhạc tiểu thư một chút, Nhạc tiểu thư là danh môn khuê tú, danh tiếng còn quan hệ đến vinh nhục của gia tộc, không giống với bản tướng, một người cô đơn, danh tiếng tốt cũng được, xấu cũng được, đó đều là chuyện riệng của bản tướng, không liên quan đến người khác.”
Nhạc Tư Ngữ xoay người, nhìn nam tử một thân bạch y cách đó không xa đứng chắp tay ngửa đầu nhìn trăng rằm, trong trẻo lại lạnh lùng như ánh trăng, trong con mắt nhanh chóng chợt lóe qua một tia u oán, lập tức nhanh chóng đi lên trước, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Tiếu Trần, mở miệng nói: "Nàng có cái gì tốt? Không phải là lớn lên được một bộ dáng hồng nhan họa thủy sao, vài câu qua loa, vui đùa tính kế một chút, có đáng giá để ngươi đợi nàng ba năm? Hiện tại, người ta chỉ sợ sớm đã thần phục ở dưới người Yến Kinh Hàn rồi, ngươi còn ở lại chỗ này tưởng niệm với nàng dưới trăng rằm, thật không biết ngươi thích nàng vì cái gì?"
Lời Nhạc Tư Ngữ nói không hề kiêng kị, thậm chí mang theo sự tức giận bất bình, điều này làm cho Thần Tinh ở một bên cảm thấy cực kỳ khó chịu, Nhạc tiểu thư này đến hoàn toàn chính là muốn ngột ngạt chủ tử nhà hắn.
Nhạc Tư Ngữ một phen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-ngoc-luong-duyen-tuyet-the-han-vuong-phi/446068/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.