“Tiêu huynh”, Tang Hoằng Dương bước vào, “Nghe nói ít ngày nữa Tiêu huynh sẽ vào cung nhậm chức, Hoằng Dương vội bước tới chúc mừng.”
Tiêu Phương đặt cuốn sách trong tay xuống một bên, quay sang bảo, “Lộng Triều, đi ra ngoài canh chừng không cho ai đến gần.”
Lộng Triều vâng lời đi ra ngoài cửa phòng.
“Mặc dù ta biết chắc rằng mẹ con Nhạn Nhi tất không phải là người thường nhưng cũng không nghĩ tới thân phận này của bọn họ. Tang công tử chắc là biết từ lâu rồi phải không?”, Tiêu Phương ngồi trên ghế, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tang Hoằng Dương, ánh mắt của hắn rất sáng nhưng lại ẩn chứa một tia ủ dột.
“Đúng thế!” Tang Hoằng Dương thẳng thắn thừa nhận, với tay tự rót cho mình một tách trà, “Là ta cố ý nhắc tới Tử Dạ y quán trước mặt Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới phái người đến mời nàng ta.”
“Tại sao vậy?”
“Ta biết Nhạn Nhi không muốn.” Tang Hoằng Dương cười khổ:
“Không biết tiên sinh đã bao giờ nghĩ, nếu nàng ta chỉ có một thân một mình thì nàng ta muốn sống tiêu dao tự do tự tại cũng không sao, ta sẽ không nói nửa câu. Nhưng nàng ta lại có Mạch Nhi và Tảo Tảo, thân phận hoàng tử và công chúa của bọn chúng nàng ta nói không được là không được hay sao? Nếu một ngày bị người ta phát hiện ra thì Mạch Nhi và Tảo Tảo sẽ gặp phải tai ương.
Nhạn Nhi lẩn tránh đã quá lâu rồi. Chuyện ta làm chỉ để cho mọi chuyện trở nên rõ ràng, ép nàng ta phải đối mặt và cho mọi người có liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/1508829/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.