Khi Vương thái hậu tới nơi thì thấy Trần A Kiều đang ngồi trên điện âu yếm nhìn Lưu Mạch và Lưu Sơ chơi đùa chòng ghẹo nhau chí chóe ở bên cạnh.
“Xét theo tình hình hiện nay thì A Kiều lại hơi ung dung vui vẻ quá đấy”, Vương thái hậu vừa lên tiếng vừa đi vào.
“Nếu không thế thì phải thế nào chứ?” A Kiều ra vẻ bất đắc dĩ, “A Kiều phải quỳ xuống khóc lóc với Thái hậu nương nương là A Kiều bị oan uổng sao?”
“Nếu thế thì đã không phải là Trần A Kiều nữa.” Vương thái hậu ngồi xuống, quay sang cung nhân, “Đưa Hoàng tử trưởng cùng công chúa Duyệt Trữ về cung Trường Môn.”
“Dạ!” Cung nhân đáp.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ lo lắng nhìn A Kiều. A Kiều bước đến trước mặt cô bé vỗ về, “Không có chuyện gì đâu, một lát nữa mẫu thân sẽ về với con và ca ca.”
Vương thái hậu bật cười, A Kiều, dường như con rất tự tin, chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy được sao?
“A Kiều, nói cho ai gia biết tại sao con lại tới điện Cố Soạn trong cung Trường Nhạc của ai gia?”
“Hồi đêm hôm qua có nội thị của cung Trường Nhạc tới cung Trường Môn nói rằng Thái hậu nương nương tuyên triệu A Kiều nên A Kiều liền theo tới đó”, A Kiều đứng dậy đáp lời, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ vô tội.
“Hừ”, Vương thái hậu nổi giận, “Thật quá to gan, dám mạo nhận cả tên ai gia. A Kiều còn nhận ra được tên nội thị đó không?”
Trần A Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/1508857/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.