A Kiều trở về lầu Mạt Vân thì cứ suy nghĩ mãi. Chẳng lẽ nửa cuộc đời này lại cứ từng ngày từng ngày trôi qua như thế hay sao? Nàng chợt nghe thấy có tiếng thở nhè nhẹ trong gian phòng trống trải liền làm mặt lạnh, bình tĩnh hỏi, “Ai?”
“Nương nương?” Lục Y mỉm cười, “Người nói gì…” Còn chưa dứt lời thì một bóng đen sau bức rèm gấm đã lao vụt ra, mũi kiếm loé lên trong đêm tối rồi kề vào cổ Trần A Kiều.
Lục Y kinh hãi suýt hô toáng lên, người kia khẽ gằn giọng, “Nếu như ngươi không cần tính mạng của chủ nhân thì hô lên xem.”
Trong bóng tối bốc lên mùi máu tươi nhàn nhạt, Trần A Kiều không hề bối rối, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi bị thương? Lục Y, thắp đèn lên.”
Lục Y cúi đầu đáp một tiếng rồi tiến lên châm nến.
Quả nhiên là gương mặt trẻ trung mà quen thuộc của Lưu Đường. A Kiều thầm than một tiếng, nói: “Ngươi vô ý vào phủ Đường Ấp hầu hay cố ý tới tìm ta?”
Lưu Đường không biết trả lời thế nào. “Sao ngươi không hoảng sợ?”, hắn nhìn vẻ mặt thanh thản của Trần A Kiều.
“Lúc phụ thân ngươi qua đời, ngươi còn nhỏ”, Trần A Kiều nói: “Ta chưa từng gặp ngươi.”
“Thế nhưng ta đã thấy ngươi”, Lưu Đường ngắt lời, “Trong thư phòng phụ thân ta có treo một bức tranh của ngươi nhưng nhìn cao quý ngạo mạn nên lần đầu tiên gặp mặt ta không nhận ra.”
“Phụ thân ngươi trên trời nếu có linh thiêng sẽ không hy vọng huyết mạch duy nhất của ông ấy vì báo thù mà tự chôn vùi bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/1508859/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.