Quân Tu Mỹ vừa gõ cửa ngách phía đông phủ Mạt Lăng hầu liền có thị nữ ra mở cửa, che miệng cười nói, “Tôn công tử, tiểu thiếu gia nhà ta đợi người đã lâu.”
Hắn còn chưa quen với tác phong ăn nói lanh lợi, tươi tắn quyến rũ của con gái nhà Hán nên chỉ cúi đầu nói: “Xin hãy dẫn đường cho.”
Thị nữ đã quen nghe cách nói tiếng Hán cứng nhắc của hắn nên liền gật đầu, tươi cười đi trước dẫn đường, ngoặt trái rẽ phải bảy tám bận thì đến một ngôi đình trên mặt nước. Lưu Sách ở trên đình, trông thấy từ xa liền vui mừng nhảy xuống gọi: “Tôn đại ca.”
“Khoan đã.” Quân Tu Mỹ mỉm cười ôm lấy cậu, hỏi: “Đệ không sợ té ngã sao?”
“Tôn đại ca võ nghệ cao cường đến mức có thể cứu được đệ từ dưới vó con ngựa điên”, Lưu Sách nháy mắt tinh nghịch, nói: “nên đệ mới không sợ chứ.”
Thiếu nữ mặc bộ y phục màu xanh nhạt mím môi cười, nét mặt thanh nhã, nhướng mày đối lại với ánh mắt cháy bỏng của người thanh niên. Cô bỗng hơi lặng đi, cúi đầu xuống, khuôn mặt hơi ửng hồng.
“Tỷ tỷ.” Lưu Sách bỗng quay đầu hỏi: “Tỷ nói võ nghệ của Tôn đại ca so với Thái tử ca ca thì thế nào?”
“Thái tử?” Quân Tu Mỹ ngẩn người hỏi lại.
“Vâng.” Lưu Sách hào hứng nói; “Chắc là Tôn đại ca không biết chứ Thái tử ca ca của chúng ta mặc dù là thái tử nhưng cũng rất giỏi võ nghệ, lợi hại vô cùng.” Cậu có vẻ hơi buồn phiền, “Nói thật ra thì Thái tử ca ca rất bận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/442895/quyen-4-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.