“Phụ hoàng, phụ hoàng.” Lưu Sơ thấy sắc mặt y biến đổi liên tục bèn lên tiếng gọi hai lần liền.
Lưu Triệt choàng tỉnh, liếc mắt nhìn Lưu Sơ hỏi: “Lưu Sơ thích người nào chưa?”
Lưu Sơ vừa xấu hổ vừa có chút mơ màng, bĩu môi nói: “Con chỉ thích Hoắc ca ca thôi.”
“Khứ Bệnh?” Y hồi tưởng lại người thiếu niên chí khí hiên ngang, còn trẻ mà tính tình cao ngạo bất kham, hùng quang vạn trượng nhưng đáng tiếc là mất đi quá sớm.
“Sơ Nhi”, y nhắc nhở: “Con phải nhớ là Khứ Bệnh qua đời đã sáu năm.”
Nếu người thiếu niên đó còn sống, với hùng quang vạn trượng như thế thì tất nhiên là xứng đôi với con gái bảo bối của y nhưng cũng sẽ làm y phải nhức đầu vì hai người phân chia về hai nhà Trần Vệ, cho dù có được người đời coi là Kim Đồng Ngọc Nữ thì cũng làm sao có thể lấy nhau. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh đã chết. Cho dù y có yêu thích người thiếu niên kia đến mấy cũng không muốn đứa con gái bảo bối mà y nâng niu trên tay lại phải trói buộc cả cuộc đời mình với một người anh hùng đã khuất.
“Đúng vậy.” Lưu Sơ ảm đạm cúi đầu, khẽ nói, “Hoắc ca ca đã qua đời lâu rồi.”
Lưu Triệt nhìn vẻ mặt con gái, hiểu rằng quá nửa là trong lòng con gái mình đã có người mới, nếu không thì cô bé đã bị kích động hơn nhiều. Lưu Sơ, ít nhất về mặt tính tình, rất giống tính cách yêu hận rõ ràng như mẹ mình. Cô lúc yên lặng suy tư, lúc lại do dự, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/442901/quyen-4-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.