Y chỉ mỉm cười đáp, “Trở về rồi hãy nói.”
Trở lại điện Bát Nhã mới thấy đã muộn, thị nữ thắp nến lên chiếu sáng cả cung điện.
“Đây là cái gì?” Lưu Triệt cầm lấy một cuốn sách trên bàn giở ra xem.
Trần A Kiều mỉm cười đáp, “Vài ngày trước rảnh rỗi buồn chán quá, thiếp có bảo người của Tư Mã Tương Như đưa tới một ít thơ ca Nhạc phủ.” Sau đó Quan Quân hầu gặp chuyện không may nên không có cơ hội xem.
Lưu Triệt tiện tay lật đến một trang, bên trên viết lại một khúc hát có tên Cam Tuyền dao bằng kiểu chữ Triện rất nắn nót:
“Lấy đá chặn Cam Tuyền,
Nước suối nào dám chảy.
Ngàn người hát,
Vạn người sầu,
Kim Lăng còn đá lớn hơn đầu.”
Xuống chút nữa còn có một bài ca của người Hung Nô:
“Ta mất núi Yên Chi,
Khiến phụ nữ không còn nhan sắc.
Ta mất núi Kỳ Liên,
Khiến lục súc không còn đông đúc.”
Y không khỏi mỉm cười, lật đến mấy trang cuối cùng thì bỗng nhiên sầm mặt.
“Hoàng thượng có chuyện gì vậy?”, A Kiều hỏi.
“Không có gì?” Y thản nhiên buông cuốn Nhạc phủ trong tay xuống rồi bảo, “Khi nãy nghe Kiều Kiều hát khúc ca kia, hình như từ trước tới giờ nàng chưa từng hát?”
“Đúng vậy!” Nàng tự giễu cười một tiếng, “Chính bản thân thiếp cũng không nhớ được, vì Quan Quân hầu qua đời, cảm xúc bột phát nên mới hát thôi.”
Y ôm lấy nàng, ánh mắt lấp lánh, “Kiều Kiều rốt cuộc còn bao nhiêu điều mà trẫm không biết chứ?”
Nụ cười của nàng vẫn như gần như xa, “A Kiều vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/442949/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.