Chiếc xe ngựa màu xanh thong thả chạy qua phố xá Trường An, tấm màn che dày ngăn cách những cặp mắt tò mò nhìn vào.
“Nói như vậy, chuyện của Lý Nghiên đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?”, giọng nam trầm thấp hỏi.
“Đúng thế, cô cô đã đáp ứng, bệ hạ cũng không có ý kiến. Bình Dương trưởng công chúa rất tức giận nhưng cũng hết cách”, giọng nam trong trẻo trả lời.
“Vậy thì tốt”, giọng nam trầm thấp lại thở ra một hơi, “Đúng rồi, chuyện của chúng ta đừng để cho cô cô ngươi biết.”
“Cháu biết!” Trần Hi buồn cười, “Cháu cũng đâu dám. Nếu cô cô biết cháu cũng giả ngốc gạt người thì chắc chắn sẽ giáo huấn cháu đến chết mới thôi. Người nói đúng không, Tang thúc thúc. Chỉ là, cô cô thông minh như vậy, chắc cũng mơ hồ đoán được đôi chút.”
“Chỉ cần không nắm được chứng cứ thì nàng đâu thể làm gì được chúng ta”, Tang Hoàng Dương thản nhiên nói, “Nói ra thì công phu diễn trò của tiểu tử nhà ngươi cũng khá tốt, người không ngoan như Lý Nghiên cũng không nhìn ra sơ hở.”
“Nếu muốn cô cô biết, trừ phi đừng đề cập tới”, Trần Hi đỏ mặt lên, khẩn khoản: “Tang thúc thúc đừng để lộ ra. Cháu chỉ là một Trần Hi si tình có được hay không?”
“Được rồi!” Tang Hoằng Dương cười dài, trầm ngâm nói, “Chỉ là, nếu như ngươi không thích Lý Nghiên thì cũng không cần thiết phải thành thân với cô ta. Dù cô ta sẽ buồn bã một chút nhưng ai bảo ngươi là cháu của A Kiều chứ? Chúng ta đương nhiên phải chiếu cố cho ngươi trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/442952/quyen-3-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.