Triều thần dưới điện nhìn cử chỉ cực kỳ thân mật của Hoàng thượng cùng Trần nương nương, ai nấy đều ngầm phỏng đoán, Lưu Triệt cất tiếng ra lệnh, “Bắt đầu đi!”
Các món ngon liên tiếp được đưa lên, có cả ca múa. A Kiều vẫn lo cho Lưu Sơ nên không còn lòng dạ nào để xem, đợi thêm một lát rồi xin phép cáo lui trước. Nàng về đến điện Dương A thì Lưu Sơ đã gần như khỏi hẳn, nhìn mẫu thân bằng ánh mắt lấp lánh đầy sức sống, “Mẫu thân”, cô bé hỏi vẻ mơ màng, “Đêm thất tịch là lúc chim ô thước bắc cầu ở trên sông Ngân cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp mặt nhau có phải không ạ?”
A Kiều gật đầu, ngẩng nhìn lên bầu trời, giọng thoảng chút hoài niệm, “Mẫu thân hồi nhỏ đã từng nghe nói rằng đứng bên giếng nước có cây nho vào đêm Thất tịch thì có thể nhìn thấy Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.”
Lưu Sơ sáng mắt, “Mẫu thân, con nhớ sau điện Dương A có một cái giếng.”
Mấy mẹ con dẫn cung nhân ra bên ngoài điện, ngồi dưới giàn nho mát mẻ nhìn lên trời cao. Trời miền núi sáng trong, một dải sáng màu trắng nhạt vắt qua phía chân trời, chính là dòng Ngân Hà. Lưu Sơ mở to mắt nhìn một lát rồi thất vọng, “Sao con không thấy Ngưu Lang Chức Nữ?”
“Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi”, Lưu Mạch thản nhiên nói.
Lưu Sơ chun mũi, “Ca ca xấu, làm muội mất hết cả hứng thú.”
“Đêm xuống khung trời như nước biếc
Ngắm sao Chức Nữ gặp Ngưu Lang.”[1]
[1] Trích bài Thu tịch của Đỗ Mục.
“Mẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-oc-han/442960/quyen-3-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.