Áo khoác màu tím đã che giấu đi vóc dáng của cô. Anh bừng tỉnh nhìn sang, chỉ biết gương mặt của cô gái trên chiếc cân rất nhỏ, song lại không biết cơ thể bên dưới chiếc áo lại gầy gò bé nhỏ đến mức đó.
Mọi người đàn ông da trắng trong phòng đều nhìn cô.
Chỉ có Hoài Chân nghiêng đầu nhẩm tính, đó là mấy kg nhỉ?
Bước xuống khỏi cân ngồi lên ghế đẩu ở bên cạnh, cô co ro người lại. Lúc xỏ đôi chân trắng muốt vào giày thêu, Hoài Chân đột nhiên sực nhớ: Đây có phải là đôi giày thêu mà Ôn thiếu gia thấy Mộng Khanh đã cầm không?
“Quý Hoài Chân, cao 5 và 1/8 feet*, nặng 85 pound…”
(*Tức là 5,125 feet ~ 1m5.)
Một viên cảnh sát không nhịn được cười nói: “Charlie, cậu còn gấp ba lần cô ta…”
Ceasar im lặng nghe một chuỗi con số tiếng Anh, trong một khoảnh khắc, đột nhiên quên mất mình đang làm gì.
Làm sao lại như vậy?
Một cảnh sát giao xấp tài liệu mới vào tay nhân viên ở trạm di trú.
Nhân viên cúi đầu chậm rãi lật nhìn một lúc, không khỏi tiếc nuối nói, “Quý cô à, những câu hỏi tiếp theo có thể sẽ làm cô khó chịu. Nhưng nếu thông qua được thì cô sẽ có thể nhanh chóng được sống chung với người nhà về lâu, cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi của một công dân Mỹ.”
La Văn đứng cạnh hỏi bằng tiếng Anh: “Những câu hỏi này có giống những câu hỏi ở chỗ hải quan Hương Cảng trước khi xuất cảng không?”
Viên cảnh sát đáp: “Không. Vì đề phòng có lừa đảo nên chúng tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1445874/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.