Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, lông mi dài cụp xuống, như rơi vào đầm nước sâu trong khu rừng yên ắng. Sắc trời tối om không thấy rõ đường nét bóng hình, chỉ có mỗi đầm nước sâu kia là điểm sáng trong đêm.
Cô nheo mắt làm quen mới thấy rõ được, đôi môi thường xuyên mím chặt lại đang nở nụ cười như có như không.
Nghe thì như đang hỏi, nhưng vẻ mặt nghiêm túc kia rõ ràng là đang chắc nịch. Hoài Chân nghĩ bụng, bởi vì cuộc điện thoại kia mà nhìn tâm trạng anh ta có vẻ không tệ lắm.
Người đàn ông vạm vỡ kia đẩy đám đông ra, bước đến thúc giục, “Phải đi rồi.”
Ceasar ngăn gã lại, “Hai phút thôi.”
Gã im lặng đứng chờ ở một bên đường. Trên con phố huyên náo chật chội, người người vội vã đều ngẩng đầu nhìn tổ hợp không tương xứng song cũng rất hài hòa này.
Chỉ hai phút thì có thể nói được gì?
Đủ nói rõ về tiền đặt cọc thôi.
Anh dùng tiếng Anh hỏi, “Bao nhiêu?”
“Tôi hy vọng có được ba nghìn năm trăm đô la.”
Ceasar cúi đầu nhìn cô.
“Không ngờ cô cũng trị giá nhiều nhỉ?” Anh cười hỏi.
Câu hỏi này bao hàm quá nhiều suy đoán và xác nhận bằng chứng. Hoài Chân bị anh nhìn đến sợ hãi, vội quay đầu đi chỗ khác, “Tôi nghĩ cũng sẽ không đắt lắm, chỉ có một cơ hội lần này thôi… nên không hy vọng có gì bất trắc.”
Đột nhiên Ceasar nhướn mày: “Tự mình đấu giá cho mình?”
“Ừ.”
“Cô đã đến mấy nơi đấu giá tương tự như thế bao giờ chưa?”
“Giống triển lãm tranh và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1445881/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.