Khu phố nhà họ Trần ở tuy cũ nhưng rất sạch, từ xa nhìn tới là phố xá sạch sẽ thoáng đãng. Nhà hơi nhỏ, nhưng cửa sổ sáng bóng sạch kin kít, đồ nội thất và rèm cửa đều có cùng màu trắng sáng rất mát mắt, những đồ trang trí nhỏ như áo gối, khăn trải bàn, bình hoa và đồ trang trí,… đều toát lên hương vị cuộc sống của chủ nhân căn nhà. Nhắc đến đây, bà Trần khá là đắc ý.
“Nhà ba phòng ngủ riêng, phòng áp mái cũng có thể được dùng làm phòng ngủ; số nước – cả nước nóng để tắm đều miễn phí, nấu cơm thì có bếp lò nhóm lửa, nhà vệ sinh kiểu tây, bếp hơi nước mùa đông, tiền điện và dầu ăn đều được tính trong tiền thuê tháng, thế mà tổng cộng chỉ mất có một trăm đô la. Khu phố này cách khu mua sắm của người phương Tây cũng rất thuận tiện, nằm ngay bên ngoài đường, không cần phải băng qua đường lớn, càng không sợ xe, sáng sớm ngày nào bà cũng đi bộ đến đó mua đồ ăn. Jin Jean đi học thì có cậu lái xe chở nó đi, lúc cậu nó không rảnh thì đi ba chuyến xe buýt đến trường; Mạn Lệ thì dễ hơn, thuận tiện hơn, ngày nào cũng có xe buýt tới cửa đưa đón đến trường trung học Oaks Christian.”
Hoài Chân hỏi bà Trần là ai tìm được căn nhà riêng này? Cô và chị tìm khắp các nhà trọ ở San Francisco, nhưng không gặp được căn nhà nào tốt như thế này.
Bà Trần nói: “Ngoài bà ra thì còn ai nữa? Trước khi Mạn Lệ tới, Linh Trân và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1446046/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.