Ngày hôm sau, cả hai dậy từ rất sớm, vội vã đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng ăn ăn bữa sáng kiểu Quảng Đông. Phòng ăn liền với khách sạn, được xây ở tầng một, nếu mở riêng thì cũng là một phòng ăn trà bánh Quảng Châu. Trời còn chưa sáng, ngoài hai người họ ra thì không có vị khách nào khác, vào giờ này cũng chỉ có chân gà chưng chao và bánh bao kim sa là món nóng ăn được. Cũng vì Mỹ Đường có chuyện nên dặn bọn họ phải dậy sớm.
Ngay từ sáng sớm, Hoài Chân đã bắt đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh: Mí mắt không sưng, sắc mặt rất tốt, không tái nhợt yếu ớt, càng không có vẻ tiều tụy.
Thậm chí anh còn nhận xét trà buổi sáng ở phòng ăn: Anh cho rằng trà buổi sáng mình từng uống ở Tiêm Sa Chủy trên đường Hart Avenue ở Hương Cảng là ngon nhất.
Hoài Chân hỏi tên.
Anh nói mình không chắc chắn phát âm lắm, hình như là Thúy hoa.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy tình trạng hiện tại của anh không tệ, không đến mức cần một cái ôm an ủi.
Hoài Chân cảm thấy rất tốt. Đồng thời cảm thán —— tên đáng chết này đúng là có ưu thế ngoại hình, nếu đêm trước cô mà khóc thì chắc chắn hai mí nhỏ bé trên mặt sẽ biến mất, hoặc là biến thành bánh ngọt hai tầng kỳ quái.
Cân nhắc từ rất nhiều nguyên nhân, hai người quyết định không lái xe lên đường; buổi chiều còn phải đi qua phố người Hoa một lần, cho nên bọn họ gửi lại toàn bộ hành lý ở khách sạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-son-ho-diep/1446080/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.