🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kinh Bắc đón thu sớm, mạt phục (*) qua đi, đêm cũng không còn nóng nực nữa, trong sân tràn ngập hương hoa quế, mùa thu khô hanh là quãng thời gian thích hợp nhất để ăn cua, chớp mắt một cái đã đến lúc ăn mẻ cua đầu tiên.

(*) Là tuần cuối cùng của giai đoạn nắng nóng nhất trong năm

Ngồi trong phòng riêng một lát, thức ăn đã được lần lượt bưng lên.

Thi Họa hơi thất thần, hơi ấm từ cánh tay đàn ông sau eo cô vẫn chưa tan biến.

Lúc nói ra lời đó, anh ôm cô rất chặt.

Hình như câu nói đó còn mang theo ý cười, mặc dù rất nhạt, rất khó đoán.

Cũng không rõ đó có phải là ảo giác của cô không.

Nhưng vì lời nói đó, Thi Họa lại cảm nhận được vị ngọt nhè nhẹ trong ly trà Phổ Nhĩ.

Hạ Nghiên Đình vẫn bình tĩnh ngồi đó, nâng ly trà lên uống một ngụm, đôi mắt sáng tỏ lại sâu thẳm.

Thi Họa lại cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhà hàng riêng tư này nằm sâu trong một con hẻm, vị trí không mấy bắt mắt, trước cửa còn không có bảng tên, khiêm tốn đến mức khó nhận ra, nhưng giữa đêm khuya vẫn có thể phục vụ liên tiếp mấy món ăn tinh xảo, còn bưng lên toàn cua.

Thi Họa có thể nhìn ra được, có lẽ nơi này chỉ đón tiếp khách VIP, không mở cửa công khai, không biết nơi này là sản nghiệp của đại gia Kinh Bắc nào.

Đúng là cô rất thích ăn cua, nhưng lại cảm thấy năm nay chưa đến mùa, có lẽ tối nay đi theo Hạ Nghiên Đình mới được hưởng lộc ăn.

Mấy món cua thơm ngon, nhưng Thi Họa thích nhất là cua say rượu, cua thơm nức mũi, gạch cua tươi ngon tràn đầy trong khoang miệng.

Người đàn ông đối diện ăn uống chậm rãi, từng cử chỉ đều tao nhã.

Cô đang oán trách trong lòng, còn anh lại nhã nhặn và thư thái như vậy, giống như những chuyện vừa xảy ra trong xe chỉ là một giấc mơ.

Thậm chí còn giận dỗi suy nghĩ tại sao Địch Tùng lại biết phải nâng vách ngăn trong xe lên, ngăn cách hoàn toàn không gian phía trước và phía sau của chiếc Rolls-Royce.

Nghe nói Địch Tùng đã lái xe cho Hạ Nghiên Đình nhiều năm, là một trong những người thân tín được anh đưa về đây từ nước ngoài, có khi nào hồi còn ở nước ngoài, Địch Tùng đã thường xuyên nhìn thấy cảnh này hay không?

Trước đây cô đã từng ngồi vào xe sang, sao lại chưa từng nhìn thấy cấu trúc nội thất thế này?

Vách ngăn kín hoàn toàn, hình như được chuẩn bị riêng cho chủ nhân của chiếc xe làm chuyện xấu.

Có khi nào… anh bắt được người ta lên xe thì luôn hôn người ta không?

Càng nghĩ càng sợ, đôi môi màu anh đào dính nước cua vô thức cong xuống, giống như một bạn nhỏ đang buồn bực.

Trưa nay cô ăn rất ít, trước khi lên sóng cũng chỉ ăn một viên cơm nắm, bây giờ thật sự rất đói.

Lồng ngực cô nặng trĩu, một nửa ngọt ngào, một nửa phiền muộn, rốt cuộc đều là những tâm tư nho nhỏ chẳng thể nói thành lời.

Cô đành phải gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, buộc bản thân mình phải bình tĩnh, hưởng thụ bữa tiệc cua đầu thu này.

Đôi mắt của người đàn ông đối diện dịu dàng, lẳng lặng nhìn cô.

Thi Họa không để ý, từng nét mặt nhỏ bé nhất của cô đều lọt vào mắt anh.

Chiếc muỗng ăn cua màu bạc nằm trong bàn tay thon dài, đẹp đẽ của anh, giống như đứa con của thần linh đang chơi đùa với một tác phẩm nghệ thuật.

Thi Họa cắm đầu ăn, ngoài cua say rượu đậm đà, cam nhồi cua cũng rất ngon miệng.

Không biết là cố tình hay vô ý, cô không nhìn người đàn ông đối diện, cũng không muốn thưởng thức sự nhã nhặn và mê hoặc khi anh ăn.

Đương nhiên anh không để ý, tối nay anh không đói lắm, ăn một chút đã đặt đũa xuống.

Lại cầm lấy dụng cụ lột vỏ cua tinh xảo và tiện dụng, lẳng lặng lột một chén đầy thịt cua.

Sau đó lại dùng muỗng múc gạch cua vàng óng và mọng nước, rưới lên mì, nhẹ nhàng trộn đều, bàn tay hơi dùng lực, lẳng lặng đẩy chén mì đến trước mặt cô gái nhỏ.

Thi Họa ngẩn người một lát, rồi lại ngơ ngác ngước mắt nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú, sau đó cũng không thể không nhìn chén mì thơm ngon.

Mùi cua đậm đà xông vào mũi, cô không khỏi nuốt nước bọt.

Gạch cua thấm đẫm từng sợi mì, còn có rất nhiều thịt cua trắng trẻo, chắc thịt…

Đây là một chén mì cua tự làm.

Mà chưa kể, là do Hạ Nghiên Đình tự làm.

Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa hoảng hốt, cô kinh ngạc nhìn anh: “Cho em sao?”

Anh nâng ly trà Phổ Nhĩ lên uống một ngụm, sắc mặt bình thản: “Đương nhiên.”

“Sao anh không ăn… Anh no rồi à?” Thi Họa run rẩy cầm đũa, lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm qua, cô mới biết được nuông chiều là như thế nào.

Bảo cô ăn thịt cua do sếp lớn lột vỏ, còn có mì cua do anh tự trộn, thật sự là quá ưu ái cô rồi.

Cũng vì cô là vợ anh.

Cho nên cô đương nhiên xứng đáng có được sự phục vụ của anh.

Hạ Nghiên Đình dựa lưng vào ghế, hờ hững nhìn cô, giọng nói còn mang theo ý cười: “No rồi, bây giờ em đang lớn, thích thì ăn nhiều một chút.”

Thi Họa lại dùng đũa trộn lên, rõ ràng là xấu hổ như vậy, không hiểu sao miệng vẫn không biết kiềm chế, mì thấm đẫm gạch cua được đưa vào miệng cô.

Khoang miệng tràn ngập mùi vị thơm ngon, cảm giác quá thỏa mãn.

Cơm nước no nê, đứng dậy rời đi cũng cảm thấy thoải mái hơn trước.

Từng góc trong khoảng sân nhỏ của nhà hàng riêng tư đều cực kỳ độc đáo, nhưng một cơn gió đêm thổi qua, Thi Họa vô thức xoa cánh tay.

Cô vẫn mặc chiếc váy mỏng màu xanh nhạt như trước lúc lên sóng, tay áo chỉ dài đến nửa bắp tay, để lộ làn da trắng trẻo. Mùa này, cô thường mặc áo khoác khi hết giờ lên sóng, nhưng tối nay gặp Lê Thành Hựu, bận nói chuyện với anh ta, cô cũng quên khoác áo.

Gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, cô không thấy lạnh lắm, bị gió thổi qua mặt, cô nheo mắt, không hiểu sao trong lòng mềm mại, còn hoài nghi rằng mình đã hơi say.

Không phải là vì nụ hôn mập mờ bên khóe môi ở trên xe, cũng không phải là vì lời nói của Hạ Nghiên Đình.

Chỉ là vì có rượu Hoa Điêu trong cua say rượu mà thôi.

Phải, nhất định là như vậy.

Thi Họa chậm rãi bước đi trên con đường lát đá xanh, tự dưng lại cảm thấy vai mình hơi nặng, cô dừng bước, khẽ quay đầu, đôi mắt đen nhánh đối diện với anh.

Chiếc áo vest đã nhiễm nhiệt độ cơ thể anh đang choàng qua vai cô.

Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô, đương nhiên áo vest cũng ấm áp.

Cô khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em không lạnh.”

Hạ Nghiên Đình im lặng, sau đó lại đột ngột giơ tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ mấy lọn tóc bị gió thổi loạn xạ, kiên nhẫn vén từng lọn ra sau tai cô.

Không biết anh vô tình hay cố ý chạm vào, vành tai của cô đỏ bừng.

Không hiểu sao bầu không khí lại trở nên mập mờ, nhưng cũng không hề lạ lẫm, đầu óc của Thi Họa rối bời, cô phát hiện ra, ngay cả bầu không khí khó tả này cũng rất quen thuộc giữa cô và Hạ Nghiên Đình.

Hàng mi dài khẽ run rẩy, tự dưng cô lại nghĩ đến một câu hỏi liều lĩnh, suýt nữa thì lao ra khỏi cổ họng.

—— Cái gọi là quan hệ hôn nhân

—— Là quan hệ hôn nhân trên phương diện pháp luật, hay còn bao gồm cả phương diện tình cảm?

Cô muốn hỏi, nhưng lại cắn môi không hỏi.

Suốt quãng thời gian qua, ngay cả một người nhạt nhẽo như cô cũng nghiện đánh cược.

Bảo anh phân xử là đánh cược.

Bảo anh kết hôn cũng là đánh cược.

Đánh cược năm lần bảy lượt, bây giờ cô vẫn còn một chút lý trí.

Rốt cuộc cũng có chuyện mà cô không dám đánh cược.

Dưới ánh trăng, đôi môi xinh xắn cũng chịu hé mở, cô đổi giọng, để lộ sự bối rối khó che giấu: “Địch Tùng còn chưa đến nữa… Rốt cuộc là đỗ xe ở đâu, sao lại xa như vậy?”

Đầu óc cô rối bời, trong đôi mắt sáng tỏ lại thâm trầm của một người lãnh đạo, trông cô không khác nào đang e dè kháng cự.

Hạ Nghiên Đình lẳng lặng lùi lại một bước, sự mập mờ đang chậm rãi sinh sôi nảy nở cũng đột ngột chấm dứt.

Rõ ràng chuyện xảy ra trong xe tối nay là một bài kiểm tra, anh không muốn ép cô, cũng không muốn nhìn thấy cô hoảng hốt, sợ hãi.

“Sắp đến rồi, anh đi hút thuốc đã.”

Giọng nói nhàn nhạt vang lên, chân dài sải bước, anh lẳng lặng đi ra xa.

Thi Họa vô thức nhìn theo anh, chỉ thấy hai ngón tay thon dài cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc trong đó, hờ hững châm lửa.

Sau một hồi lâu, anh chậm rãi nhả ra một làn khói, khói trắng phiêu đãng trong đêm đen.

Cách một màn khói trắng, Thi Họa không khỏi nhìn anh dò xét.

Sắc mặt anh lạnh lùng, thâm sâu lại bí ẩn.

Cô càng tò mò về anh, cũng càng dũng cảm tìm hiểu.

Nhưng nghĩ đến chuyện đêm nay phải ngủ cùng giường với anh, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Không ai nhận ra, hai người càng lúc càng giống vợ chồng thật.

Liệu sẽ có một ngày giả trở thành thật chứ?

Không biết Thi Họa đang nghĩ gì, cô dạn dĩ bước về phía trước, đứng bên cạnh anh.

Đầu ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo lẳng lặng cầm lấy hộp thuốc lá mà anh đang chơi đùa trong tay.

Nhờ ánh trăng, rốt cuộc cô mới nhìn thấy chi tiết trên hộp thuốc lá này.

Mặc dù là đồ cổ, nhưng hẳn là nó được tráng men hoàn toàn thủ công, hoa văn rất độc đáo.

Hộp thuốc lá mà lại tinh xảo và đẹp mắt thế này, cô không khỏi cảm thấy phí của trời.

Đặt trong cửa hàng trang sức thì phù hợp hơn.

Đương nhiên đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là mùi thuốc lá trên tay anh quá mê hoặc, rõ ràng là trầm tĩnh và ẩm ướt, nhưng bầu không khí lại tràn ngập hương trà nhàn nhạt, làm điếu thuốc màu hổ phách trên tay anh trở nên cực kỳ bí ẩn.

Không phải lần đầu cô muốn nếm thử hương vị này.

Một ý nghĩ lóe lên, cô lẳng lặng che giấu nó, chỉ khẽ ngẩng cằm, chủ động hỏi: “Hộp thuốc lá này là đồ cổ sao?”

Hạ Nghiên Đình quá cao, anh phải rũ mắt nhìn cô, giống như từ trên cao nhìn xuống, cảm giác hơi xa cách.

Lát sau, anh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hút một hơi, nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi: “Em cố tìm chuyện để nói à?”

“Khụ khụ.” Cô ho một tiếng, rốt cuộc cũng phải thành thật khai báo, “Thơm quá, có thể cho em thử một hơi không, chỉ một hơi thôi?”

Anh quá cao, cô nhón chân theo bản năng, đôi môi hồng mấp máy dưới ánh trăng, giống như lôi kéo người ta phạm tội.

Yết hầu của anh vô thức trượt xuống, hơi thở cũng nóng lên, anh kiên quyết từ chối: “Không được.”

“Tại sao?” Thi Họa không cam tâm, hàng mi dày chớp chớp, mũi nhỏ cũng chun lại, “Chẳng lẽ hút thuốc này sẽ bị nghiện sao?”

Đôi mắt sâu thẳm của anh lập lòe, một ngọn lửa đột ngột bùng lên, sau đó bị ép phải tàn lụi.

Cô hoàn toàn không nhận ra.

Chỉ muốn nếm thử mùi thuốc lá của anh mà thôi.

Anh không có dấu hiệu đầu hàng, không dung túng như mọi ngày, đợi thật lâu mới điềm tĩnh nói: “Ừ, sẽ nghiện.”

Cách đó không xa, rốt cuộc chiếc Rolls-Royce cũng chạy đến, vững vàng dừng trước khoảng sân.

Thi Họa nhún vai, ngoan ngoãn lên xe, cũng không đòi nữa.

Hạ Nghiên Đình nói thuốc lá này gây nghiện, cô cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thấy kỳ lạ, nếu nó gây nghiện, tại sao anh còn hút, chẳng lẽ anh đã nghiện rồi sao?

Ăn no thỏa mãn, gạch cua đầy bụng.

Cô dựa lưng vào ghế da, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Mùi thuốc lá hòa lẫn với hương trà ẩm ướt chậm rãi phai nhạt, màn đêm sâu thẳm.

Chất gây nghiện có thể khiến những người kiềm chế và đứng đắn nhất phải đứng trước bờ vực sụp đổ.

Người đang mơ màng híp mắt không biết anh không nghiện thuốc lá.

Mà là cô.

/

Chiếc Rolls-Royce thân dài đã vững vàng lao nhanh, nhưng đôi mắt lá liễu ươn ướt lại không thể dời đi.

Tối nay, Lương Sắt Hề cũng đi ăn với bạn ở nhà hàng này.

Cua được vận chuyển bằng máy bay, là nhà hàng làm món cua kiểu Kinh Bắc truyền thống và chính gốc nhất, cô ấy đã nhớ nhung món này từ trước khi về nước.

Mặc dù được thưởng thức món ngon, nhưng tâm trạng lại chùng xuống, lâu thật lâu cũng không thể tốt lên.

Cô ấy tận mắt nhìn thấy người đàn ông mà mình đem lòng yêu mến nhiều năm lại bí mật gặp gỡ một người phụ nữ trẻ vào đêm khuya.

Mà người phụ nữ trẻ này không phải là ai khác mà chính là Thi Họa.

Là người mà Chu Yến Lâm đã nói là… cháu dâu cũ của Hạ Nghiên Đình.

Mối quan hệ vai vế theo luân thường đạo lý vừa phức tạp vừa hỗn loạn, nhưng Lương Sắt Hề đã không còn hứng thú nữa.

Cô ấy chỉ biết mình tận mắt chứng kiến Hạ Nghiên Đình khoác áo vest lên người Thi Họa.

Sự dịu dàng trong ánh mắt của anh lúc đó là dáng vẻ mà cô ấy chưa từng nhìn thấy.

Tính toán ra, kể từ khi gặp nhau ở Harvard, cô ấy đã quen biết Hạ Nghiên Đình gần mười năm.

Mười năm qua, trong mắt Hạ Nghiên Đình, có lẽ cô ấy không phải là một người quá quen thuộc, nhưng đối với cô ấy, anh là sự tồn tại không thể nào quen thuộc hơn.

Từ thời niên thiếu mười tám, mười chín tuổi đến thân phận cao quý khó với ở tuổi hai mươi tám, đó gần như là giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của đàn ông, anh thay đổi rất nhiều.

Lương Sắt Hề đã âm thầm dõi theo anh lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh chu đáo và ân cần với người nào… bất kể là đàn ông hay phụ nữ.

Cô ấy từng tưởng tượng, có lẽ rốt cuộc sẽ có ngày mà bên cạnh anh có một người phụ nữ, nhưng khung cảnh này khác xa với tưởng tượng của cô ấy.

Một người đàn ông xem toàn bộ chúng sinh như giun dế không thể là người như vậy.

Tâm trạng của Lương Sắt Hề rất phức tạp.

Bạn Thương Lạc Ninh của cô ấy nhún vai, sắc mặt hờ hững: “Chậc, sáng nay tớ đã nói với cậu, Thi Họa không phải là một người phụ nữ bình thường đâu.”

Thương Lạc Ninh là tiểu thư của Bất động sản Thương Hoa, lại là bạn từ thuở nhỏ của Lương Sắt Hề, mối quan hệ của hai người họ rất tốt, không hề giả dối.

Lúc đột ngột nghe Thi Họa nói Hạ Nghiên Đình đã bí mật kết hôn, Lương Sắt Hề tìm đến Thương Lạc Ninh trong đêm, không chỉ kéo cô ấy đi uống rượu suốt đêm mà còn bộc lộ rõ cảm xúc rối bời.

Kể từ lúc đó, Thương Lạc Ninh đã cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy quả quyết nói với Lương Sắt Hề, nhất định là Thi Họa để ý Hạ Nghiên Đình.

Còn khuyên cô ấy không để bụng lời của Thi Họa, hai người là tình địch, có ngốc mới tin lời của tình địch.

Lúc đó, Lương Sắt Hề cũng không tin lắm, bởi vì cô ấy thật sự không phát hiện ra những manh mối đó từ Thi Họa.

Không phải cô là bạn gái cũ của Hạ Hành sao, là cháu dâu của Hạ Nghiên Đình, vai vế không tương xứng.

Huống hồ chi năm nay cô vừa tốt nghiệp đại học, mới hơn hai mươi.

Hạ Nghiên Đình đã gần ba mươi, không thể nào rung động với bạn gái của cháu trai.

Cho nên mấy ngày qua, cô ấy tin hơn bảy mươi phần trăm lời của Thi Họa.

Cô ấy không nhìn ra ý thù địch trong con người của Thi Họa, cho nên còn tưởng Thi Họa thật sự biết bí mật trong nhà họ Hạ, sợ cô ấy mất thời gian nên mới nói cho cô ấy biết.

Lúc đó, Thương Lạc Ninh chế giễu mấy lần.

Bây giờ thì… e là lời nói đã thành sự thật rồi.

Thương Lạc Ninh cong môi giễu cợt: “Bí mật kết hôn cái gì, e là dạo này đứa cháu nuôi của nhà họ Hạ leo lên đùi của chủ nhà mới, sợ người phụ nữ khác dòm ngó, cố tình nói như vậy để cậu khỏi nhớ nhung. Tớ vừa nghe chuyện về cô ấy và Hạ Hành cách đây không lâu, không ngờ lại có chuyện mới, mà còn là chuyện lớn như vậy.”

Tâm trạng của Lương Sắt Hề không tốt, lâu thật lâu cũng không trả lời.

Thương Lạc Ninh vỗ vai an ủi cô ấy: “Sắt Hề, cậu cũng đừng buồn, cô ấy chỉ là một đứa cháu nuôi, Hạ Nghiên Đình chỉ xem cô ấy là một món đồ chơi, sao có thể so sánh với cậu chứ?”

/

Chiều hôm sau, ngoại ô phía Tây.

Không mấy người biết có một sân gôn nằm tại ngoại ô phía Tây của Kinh Bắc.

Ẩn mình giữa ngọn núi, mặt cỏ xanh biếc, yên bình, tĩnh lặng, cách xa trung tâm Kinh Bắc nhộn nhịp.

Nơi này hoạt động theo cơ chế thành viên, yêu cầu đầu vào cực kỳ cao, không phải cứ có đủ tài sản là được, mặc dù nơi này mở cửa đã lâu, nhưng khách tới lui cũng không nhiều, đều đến từ những gia tộc giàu có.

Hạ Nghiên Đình vừa đánh xong một trận, thuận tay ném gậy về phía nhân viên kéo bao gậy sau lưng, sau đó lại sải bước vào câu lạc bộ tư nhân.

Đám đông theo dõi đều âm thầm thở dài, anh đánh hết mười tám lỗ, cường độ vận động cao như vậy, nhưng khi rời khỏi sân cỏ, gương mặt của anh vẫn bình thản, giống như chuyện này dễ như trở bàn tay, thể lực của anh thật đáng kinh ngạc.

Trong câu lạc bộ, phần lớn những người vây quanh Hạ Nghiên Đình đều là người quen, vị trí ngồi cũng dựa trên thân phận, không ai dám đến quá gần.

Ngồi trên sofa cách đó không xa chính là bạn chơi gôn cùng anh hôm nay.

Tống Hạc Niên từ Liên Cảng xa xôi đến đây, là thái tử gia của nhà họ Tống giàu có nhất Liên Cảng mấy năm gần đây.

Không mấy người biết, mối quan hệ riêng giữa Tống Hạc Niên và Hạ Nghiên Đình rất tốt, lần này Tống Hạc Niên đến Kinh Bắc là để đích thân bàn chuyện hợp tác quan trọng cùng Hạ Tỳ.

Một người là ông trùm Liên Cảng, một người là sếp lớn của Kinh Khuyên, được người người kính trọng, hai người họ lên tiếng, xung quanh không có ai dám nói một lời.

Hơn nửa tiếng trôi qua, chủ đề chính kết thúc, Tống Hạc Niên mới cong môi: “Hạ tổng, tôi muốn giới thiệu một người bạn cũ với cậu.”

Hạ Nghiên Đình nhướng mày, ai có thể khiến cho Tống Hạc Niên trở nên trịnh trọng như vậy: “Người nào?”

Gương mặt ưa nhìn của Tống Hạc Niên nở nụ cười lười biếng: “Là em gái kết nghĩa của tôi, cũng là bạn học cũ của cậu.”

Anh ta giơ tay, có người bước vào.

Hạ Nghiên Đình nhìn sang, ánh mắt không dao động.

Người bước vào là Lương Sắt Hề, hôm nay cô ấy mặc áo ghi lê màu khoai môn, một chiếc áo polo màu trắng và một chiếc váy kẻ màu xám xanh, lớp trang điểm cũng xinh đẹp, dáng vẻ trẻ trung hơn mọi ngày, có sức sống như đang đứng trên sân cỏ.

Tống Hạc Niên nhận lời nhờ vả của người ta, mang tin đến rồi, anh ta cũng không dây dưa nữa.

Chậm rãi đứng dậy rời đi, thư ký và vệ sĩ riêng cũng vội vàng lao ra cùng anh ta.

Không biết câu lạc bộ rộng lớn đã trở nên im lặng từ lúc nào.

Chỉ còn lại hai người họ.

Lương Sắt Hề van xin ba mình, nhờ Tống Hạc Niên đi từ Liên Cảng đến Kinh Bắc để trợ giúp, ầm ĩ như vậy, xem như là dốc hết sức lực.

Cô ấy không muốn phí thời gian nữa.

Quan trọng là năm nay cô ấy đã hai mươi bảy tuổi, cũng đã đến lúc cho tình cảm ẩn giấu nhiều năm trong tim mình được nhìn thấy ánh mặt trời.

Làn da của cô ấy mang màu lúa mạch khỏe khoắn, tóc xoăn buộc đuôi ngựa, vừa hấp dẫn vừa mạnh mẽ, cô ấy luôn xuất hiện một cách dũng cảm và hào phóng trước mặt người khác, lần nào cũng được mọi người tán thưởng.

Lúc này, cô ấy lấy bình rót rượu ra, nhưng cổ tay lại run rẩy.

Cô ấy chủ động rót rượu cho Hạ Nghiên Đình.

Hạ Nghiên Đình không đụng vào.

Cô ấy lại lấy hộp xì gà quý giá và đắt tiền mà mình đã mua được trong một buổi đấu giá, cẩn thận đặt trước mặt anh.

Cô ấy đã khắc ghi sở thích của anh trong lòng từ lâu, vậy là cô ấy chủ động thể hiện lòng tốt, lại thêm màn giới thiệu trịnh trọng của Tống Hạc Niên trước đó, tất cả có ý gì, chắc hẳn trong lòng anh hiểu rõ.

Hạ Nghiên Đình im lặng, ánh mắt hờ hững, mặc dù không nhiệt tình lắm, nhưng anh không có ý từ chối.

Lương Sắt Hề vẫn chờ mong, tim cô ấy đập thình thịch, cảm thấy vẫn có hy vọng.

Anh không đụng vào hộp xì gà mà cô ấy đưa ra, vậy là cô ấy tự mở hộp, nhẹ nhàng và cẩn thận cắt xì gà, còn tự tay châm lửa.

Lúc đưa điếu xì gà đến gần bật lửa, rốt cuộc cô ấy cũng không kềm lòng được nữa, đành bày tỏ mọi tâm sự mà mình đã chôn giấu trong lòng gần mười năm ——

“Hạ tổng, nghe nói anh gần ba mươi mà vẫn chưa có bạn gái, hôm nay tôi liều mạng thổ lộ tâm tư với anh, tôi đã yêu thầm anh từ khi chúng ta còn là bạn học ở Harvard, không biết anh… có thể thử… làm bạn với tôi không?”

Mặc dù sống ở nước ngoài đã lâu, tính tình lại hướng ngoại, cởi mở.

Nhưng đứng trước người mình thích vẫn không thể không căng thẳng, thẹn thùng.

Người ta nói phụ nữ theo đuổi đàn ông rất dễ.

Nhưng đối tượng lại là Hạ Nghiên Đình.

Lời vừa phát ra, bàn tay cô ấy đã nắm chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô ấy căng thẳng muốn chết, nhưng vẫn chờ mong, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của anh.

Điếu xì gà đã châm lửa được đưa đến trước mặt, Hạ Nghiên Đình hờ hững nhìn nó, từ đầu đến cuối vẫn không có biểu cảm gì.

“Xin lỗi, cô Lương, nhưng tôi có người trong lòng rồi.”

Giọng nói của anh nhàn nhạt, xa cách, hờ hững.

Đầu ngón tay của cô ấy run rẩy, điếu xì gà đột ngột rơi xuống đất.

Trái tim cũng bị xé thành nhiều mảnh.

Giọng nói rõ ràng, gợi cảm đó tao nhã và thâm trầm như tiếng đàn cello, dù là thẳng thừng từ chối lời tỏ tình cũng quá êm tai.

Huống hồ chi giọng nói này còn quá thâm tình, trên đời làm gì có người phụ nữ nào nghe xong mà không rung động?

Tiếc là sự thâm tình của anh không dành cho cô ấy.

Bóng lưng của Hạ Nghiên Đình kiêu ngạo lại lạnh lùng rời đi, rõ ràng không hề thương tiếc cô ấy.

Lương Sắt Hề gượng cười, đúng rồi, chính xác là dáng vẻ mà cô ấy đã quen.

Cuối cùng cũng không ngăn được sự tò mò, cô ấy đứng dậy, vội vàng chạy theo anh.

“Hạ tổng, xin lỗi, lại quấy rầy anh thêm một phút nữa.”

Lồng ngực của Lương Sắt Hề phập phồng liên tục, cô ấy thở gấp: “Xin hỏi, người trong lòng anh… là cô Thi sao?”

Hạ Nghiên Đình dừng lại, ánh mắt rất lạnh lùng và nhẫn tâm, nhưng nghe đến hai chữ “cô Thi”, rõ ràng ánh mắt đó đã rung động.

Sau đó anh khẽ giơ tay nhìn đồng hồ.

“Ừ, trễ rồi, tôi đi đón cô ấy tan làm.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Hạ: Ngày nào cũng phải đón bà xã tan làm 🙂

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.