Giọng nói nhàn nhạt mang theo ý cười, nhưng ý cười này không phải là đùa giỡn, mà lại chân thành, dịu dàng, đứng đắn, nghiêm túc, đề cao tầm quan trọng của hôn nhân.
Thanh âm của Hạ Nghiên Đình không lớn, nhưng không hiểu sao lại sâu sắc, êm tai, đủ để mấy ông lớn xung quanh nghe rõ.
Cả không gian rộng lớn đột ngột chìm vào im lặng, mấy ông lớn nhìn nhau một hồi lâu.
Trải qua sự im lặng dài dằng dặc, cuối cùng cũng có người cười nói:
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc Hạ tiên sinh tân hôn vui vẻ.”
“Trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.”
“Cửu gia, sớm sinh quý tử.”
“Hạ đổng nhất lộ đê điều, mão thẩm đáo liên hôn sự đô tả thần bí ngô thanh trương, đẳng lai nhật công khai chi thì, thiên kỳ ký đắc yếu thỉnh ngã địa ẩm hỉ tửu, tí ngã địa triêm triêm thải đầu.”
(Hạ tổng kín tiếng quá, không ngờ đến chuyện hôn nhân mà cũng giấu kín như vậy, đến ngày công khai, nhất định phải mời chúng tôi uống rượu mừng để chúng tôi được hưởng phúc.)
“Cửu gia đồng phu nhân kỷ thì cảo hôn lễ? Ngã kim thứ phản khứ tựu trù bị đại lễ, hi vọng cửu gia đáo thì mão ngô ký đắc yêu thỉnh Trần mỗ.”
(Khi nào Cửu gia và phu nhân tổ chức đám cưới? Lúc trở về, tôi sẽ chuẩn bị quà cưới, hy vọng Cửu gia nhớ mời tôi.)
Hạ Nghiên Đình dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, nụ cười vẫn không phai nhạt, anh hời hợt trả lời: “Không dám.”
Bầu không khí trở nên sôi động, thậm chí còn tràn ngập niềm vui, Tống Hạc Niên nhàn nhạt nói: “Chúc mừng.”
Nhưng đôi mắt đen thâm trầm luôn rất suy tư, môi mỏng hơi cong lên, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Người ở đây đều là những nhân vật hết sức quan trọng trong giới chính trị và kinh doanh, cũng tương đối quen mặt lẫn nhau, nghe nói Hạ Nghiên Đình kết hôn, họ ngạc nhiên một chút, nhưng cũng sớm ổn định lại.
Trong giới này, Hạ Nghiên Đình là cái tên mà ai nghe xong cũng mất hồn mất vía, là Diêm Vương mặt ngọc, ý nói bề ngoài của anh quang minh, nhã nhặn như ngọc, nhưng trên thương trường lại giở bao nhiêu chiêu trò tàn nhẫn, làm người ta vô cùng sợ hãi.
Xưa nay anh đứng đắn, cấm dục, chưa từng thấy bên cạnh anh có người nào, đừng nói là đối tượng ổn định, đến bạn giường cũng chưa từng có.
Diêm Vương mặt lạnh và tàn nhẫn đột ngột thông báo cuộc hôn nhân bí mật đúng là làm người ta bất ngờ.
Nhưng anh thật sự không giống kiểu người lấy hôn nhân ra làm trò đùa, cho nên khả năng cao là anh đã bí mật kết hôn thật.
Còn câu “Không phải là gia đình sắp đặt, là cục cưng trong lòng tôi” thì chỉ nghe cho có thôi, không có mấy người xem là thật.
Nhóm người quyền cao chức trọng này xem hôn nhân là liên minh lợi ích, mà họ hoàn toàn không biết thú vui và sở thích cá nhân của Hạ Nghiên Đình, cũng không biết anh thật sự có ý gì.
Nhưng không khỏi tò mò về bà Hạ chưa từng xuất hiện công khai, nhưng tiếp tục khám phá cũng không hay, chỉ có thể kìm nén sự tò mò, giả vờ bình tĩnh.
…
Hội nghị diễn ra được một nửa thời gian, mọi người đang ăn uống vui vẻ, Hạ Nghiên Đình đã đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Ngoại trừ giám đốc Sở Tài chính ra sức giữ anh lại, không còn ai dám lên tiếng bừa.
Mà ngoài Hạ Nghiên Đình còn có thái tử gia của gia tộc giàu có nhất Liên Cảng, Tống Hạc Niên, cũng rời tiệc sớm.
Hai người đàn ông vừa cao lớn vừa đẹp mắt liên tiếp rời khỏi sảnh tiệc.
Nói chung Tống Hạc Niên cũng nhìn ra hôm nay Hạ Cửu không có tâm trạng ôn lại chuyện xưa, cho nên cũng không chủ động lên tiếng, nhưng trước khi lên xe, anh ta không thể chống lại sự tò mò, rốt cuộc cũng nói: “Ngô giảng tiếu, nhĩ chân hệ kết tả hôn?” (Không đùa chứ, anh kết hôn thật à?)
Mối quan hệ cá nhân của hai người họ rất tốt, bây giờ cũng ra khỏi nơi đông người, đương nhiên thái độ cũng thoải mái hơn.
Hạ Nghiên Đình khẽ giơ tay trái, giống như đang khoe khoang chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, môi mỏng hơi cong lên, anh nhàn nhạt nói: “Trân châu đô mão chân.” (Ngọc trai còn không thật bằng cái này.) (*)
(*) Ngọc trai tượng trưng cho sự tinh khiết, tự nhiên, không giả tạo.
Có được lời khẳng định, ánh mắt lạnh lùng của Tống Hạc Niên bộc lộ sự hoài nghi, anh ta cũng không thèm che giấu: “Ngã dĩ vi nhĩ đồng ngã nhất dạng hệ ngô hôn chủ nghĩa.” (Tôi còn tưởng anh theo chủ nghĩa không kết hôn giống tôi.)
Hạ Nghiên Đình cười khẽ, lại bóng gió nhìn vết cào hơi đỏ trên cằm của Tống Hạc Niên, anh càng vui vẻ hơn: “Kết ngô kết hôn hữu thì tự kỷ giảng tả vị tất toán sổ, yếu thê nhĩ mệnh trung hữu mão ni kiếp.” (Kết hôn hay không, có khi không phụ thuộc vào ý của bản thân mình, còn phải xem đời này có duyên nợ hay không.)
Anh vừa dứt lời, chiếc limousine chống đạn chậm rãi dừng lại, tài xế đeo găng tay trắng cung kính đứng bên cạnh chiếc xe, anh điềm tĩnh ngồi vào.
Giọng nói thong thả chậm rãi vang lên ——
“Tẩu tiên.” (Tạm biệt.)
Vì lời của anh, không hiểu sao vết cào trên cằm của Tống Hạc Niên lại trở nên tê dại, ngứa ngáy, anh ta hơi lơ đãng: “Chuyển đầu kiến.” (Hẹn gặp lại.)
/
Trên đường từ Galaxy về Morpheus, Thi Họa lại lẳng lặng nghĩ về cuộc điện thoại khó hiểu vừa rồi của chủ nhiệm Nhâm.
Chủ nhiệm Nhâm chưa từng hỏi chuyện riêng tư của nhân viên, chứ đừng nói là chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân.
Năm ngoái đi thực tập, cô thường xuyên trò chuyện cùng chủ nhiệm Nhâm, tính đến hiện tại, họ đã quen biết nhau một năm rưỡi, trong mắt cô, sếp mình không phải là một người nhiều chuyện.
Hình như câu hỏi về chuyện tình cảm của cô không phải là chủ ý của chủ nhiệm Nhâm, lẽ nào cô ấy hỏi cho người khác?
Có đôi khi trực giác của Thi Họa chính xác một cách kỳ lạ, trong lòng cô cảm thấy bất an.
Nhưng dù sao cũng đang là ngày nghỉ, lại còn là thời kỳ trăng mật, cho nên cô nhanh chóng gác chuyện công việc sang một bên. Đỗ xe xong, cô đi thang máy lên lầu, trong lòng vô cùng gấp gáp.
Nghĩ lại cũng cảm thấy thật kỳ lạ, hai người họ cách xa nhau chưa được bao lâu, cô đã nôn nóng muốn gặp anh.
Trước khi mở cửa phòng tổng thống, cô còn cảm thấy lo sợ, không biết trong phòng có người nào không, anh thật sự về sớm như Tống Thời Tích đã nói chứ?
Nhưng giây phút cánh cửa mở ra, nhìn thấy gương mặt tao nhã và đôi mắt dịu dàng cưng chiều kia, nhịp tim của cô đột ngột tăng tốc, đập nhanh như nhịp trống.
Bóng dáng nho nhã, lịch thiệp đứng cạnh đảo bếp, cầm một chiếc ly trên tay, hình như là đang pha cà phê.
Thi Họa không quan tâm anh đang bận việc gì, chỉ cảm thấy bước chân của mình lại trở nên vội vã, gần như đang chạy về phía anh, dang tay ôm chặt eo anh không do dự.
Hương tuyết tùng mát lạnh trên người anh làm cô bình tĩnh lại.
Hạ Nghiên Đình đặt chiếc ly trên tay xuống, đưa tay ôm cô thật chặt, giọng nói trầm thấp và gợi cảm thấm đẫm ý cười: “Về sớm vậy sao, không cần đi cùng cô Tống à?”
Thi Họa áp gương mặt ửng hồng của mình vào lồng ngực anh, hai cánh tay mềm mại ôm anh càng lúc càng chặt, cô nhỏ giọng nỉ non, rất khẽ, còn chứa đựng sự xấu hổ của con gái: “Thời Tích nói nếu chúng ta xa nhau quá lâu, anh sẽ nhớ em, không biết có đúng không…”
Cũng không biết là vì ba tiếng đồng hồ xa anh hay là vì lý do nào khác, nhưng giây phút cô ôm anh, hốc mắt của cô lại ươn ướt, khoang mũi cũng hơi đau.
Giọng nói con gái mềm mại, lúc này còn hơi mè nheo.
Nhưng nghe thấy giọng cô, Hạ Nghiên Đình không cảm thấy khó chịu, mà còn rất vui vẻ, anh khẽ cúi đầu, hôn lên trán cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng lại thành thạo, giống như người chồng dịu dàng luôn nhẹ nhàng hôn lên trán vợ mình mỗi khi cô ra ngoài hay về nhà.
“Tống tiểu tả giảng khái thoại mão thác.” Giọng nói êm dịu và gợi cảm của anh vang lên, vô cùng mê hoặc, là tiếng Quảng Đông mà Thi Họa đã nghe từ hồi còn nhỏ, nhưng khi nó phát ra từ miệng anh, cô lại cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, “BB, ngã hảo quải trụ nhĩ.” (Cô Tống nói đúng, cục cưng, anh rất nhớ em.”
Lúc gọi cô là BB, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.
Thi Họa khẽ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thâm tình mà cô không cách nào né tránh, trái tim cô rung động, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể chết đuối trong sự dịu dàng này.
Hai gò má của cô được lòng bàn tay anh nâng lên, càng lúc càng nóng hơn.
Rõ ràng là không quen với dáng vẻ chìm đắm trong tình yêu của mình, trước đó cũng không biết bản thân có một mặt như thế này…
Gương mặt càng lúc càng nóng lên, nhưng trái tim chỉ cảm thấy ngọt ngào…
Mới xa nhau chưa được bao lâu, nhưng giây phút cô nhìn thấy anh, bầu trời cũng trở nên trong trẻo hơn.
Cô thích ôm.
Thậm chí còn bắt đầu cảm thấy nếu hai người ở bên nhau mà không ôm thì rất trống trải.
Cô nghĩ mình thật sự rất thích Hạ Nghiên Đình.
Nhưng cô không có khả năng tự kiểm soát, tình cảm lưu luyến trong lòng không cách nào bị đè nén.
Đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm, đáy mắt cũng nóng lên.
Lúc cô nhón gót, đôi môi mềm mại bị chặn lại.
Thi Họa cảm nhận một đôi tay mạnh mẽ đột ngột ôm lấy eo cô, không nói không rằng đã bế cô, đặt cô ngồi lên đảo bếp bằng đá Patagonia.
Trắng lạnh như băng đan xen với đen xám, hôm nay Thi Họa lại mặc đồ trắng, còn anh mặc đồ đen.
Lạnh lẽo và mềm mại.
Đen trắng giao thoa, hơi ấm áp vào nhau, liều mạng quấn quýt si mê.
Kích thước và sức lực tương phản rõ rệt.
Nhưng phía mềm mại cũng không chịu yếu thế, dù cho tình yêu và d*c v*ng đang dâng trào, thiếu nữ yên tĩnh và mềm mại cũng có khả năng lấy nhu thắng cương.
Khó khăn lắm mới tách ra, tiếng nước tí tách vang lên, không biết ai là người hôn trước, càng không rõ ai là người không chịu được d*c v*ng mãnh liệt, bại trận trước nụ hôn, lẳng lặng đầu hàng.
/
Kỳ nghỉ ngắn ngủi trôi qua trong một cái chớp mắt.
Khi xuất phát từ Kinh Bắc, Thi Họa giấu tâm sự nặng trĩu trong lòng, ra sân bay một mình, lên máy bay một mình.
Chuyến về, một biến thành hai, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy chuyên cơ riêng Bombardier Global 7000 của Hạ Nghiên Đình.
Lúc lên cầu thang, Thi Họa vẫn cảm thấy hụt hẫng vì kỳ nghỉ đã kết thúc, đương nhiên không có tâm trạng chú ý đến sắc mặt của phi hành đoàn.
Cô biết thân phận của chồng mình cao quý, thường xuyên di chuyển bằng chuyên cơ riêng, nhưng lại không biết ngay cả phi hành đoàn cũng chuyên phục vụ riêng cho anh.
Đến hiện tại, chỉ có vài người biết chuyện Hạ tiên sinh đã kết hôn, đa số là mấy ông lớn ở Galaxy hôm qua, dù có đồn đại cũng không bao giờ đồn đến tai phi hành đoàn.
Cho nên đối với phi hành đoàn, tận mắt chứng kiến Hạ tiên sinh xưa nay luôn di chuyển một mình, bây giờ lại đưa một người phụ nữ trẻ đẹp lên chuyên cơ riêng là một chuyện quá chấn động.
Nếu như chuyện này xảy ra sớm hơn một chút, khả năng cao tiếp viên hàng không đã không nhận ra Thi Họa.
Nhưng mấy ngày qua, các chỉ số liên quan đến Gala Trung thu tăng mạnh, tin tức về Thi Họa tràn ngập khắp Internet, người đẹp biên tập viên của Đài truyền hình Kinh Bắc đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Dù cho Thi Họa trên sân khấu trang điểm rất khác so với ngoài đời, lúc lên sân khấu, cô trang điểm trưởng thành, dịu dàng, mà ngoài đời có trang điểm hay không cũng vẫn giữ được đường nét gương mặt xinh đẹp, bề ngoài ngọt ngào, trông ngây thơ và hoạt bát hơn trên sân khấu.
Nhưng các tiếp viên hàng không này đều được huấn luyện bài bản, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô.
Dù cho phong cách trang điểm không giống nhau, nét đẹp trời sinh cũng không thể bị che giấu.
Mấy tiếp viên hàng không chấn động.
Cái gì!
Vậy là nữ biên tập viên của Đài truyền hình Kinh Bắc đang nổi tiếng khắp cõi mạng lại là bạn gái mới của Hạ tiên sinh sao?
Không đúng, nghiêm túc mà nói, họ chưa từng thấy Hạ tiên sinh hẹn hò người phụ nữ khác, cho nên cô Thi là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất mà họ từng gặp kể từ khi bắt đầu phục vụ Hạ tiên sinh.
Dù cho trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng sự chuyên nghiệp buộc họ phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn (*).
(*) Không nhìn điều sai, không nói điều trái, xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử.
Nhưng dù sao con người cũng không phải AI, suốt chuyến bay kéo dài ba tiếng bốn mươi phút, họ không thể không tới lui phục vụ, bưng rượu, bày thức ăn tinh xảo, xử lý các vấn đề khác.
Tới lui thường xuyên, dù đã cố hết sức “phi lễ vật thị”, họ vẫn vụng trộm nhìn xem mối quan hệ của Hạ tiên sinh và bạn gái thế nào.
Còn chấn động hơn.
Hai người họ không hề giống kiểu mẫu nhân vật quyền cao chức trọng x chim hoàng yến thường thấy trong các tác phẩm điện ảnh và văn học, họ ở bên nhau trông cũng không khác các cặp đôi bình thường là bao.
Hạ tiên sinh xưa nay lạnh lùng, đứng đắn, nghiêm túc, cẩn trọng, bây giờ không chỉ không lên mặt với bạn gái nhỏ xinh đẹp, mà còn rất nuông chiều.
Ban đầu anh đang tham gia một cuộc họp qua video, còn cô Thi thì yên tĩnh đọc sách, khung cảnh rất hài hòa, mặc dù không có tương tác thân mật, nhưng cũng rất đẹp mắt, làm người ta muốn đẩy thuyền.
Ăn trưa xong, cô Thi buồn ngủ, cho nên lại nằm xuống nghỉ trưa.
Kể từ khi phát hiện ra cô nhắm mắt, người đàn ông bên cạnh lập tức ngừng họp, lấy tai nghe Bluetooth ra. Có lẽ là sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, anh còn ngừng gõ trên bàn phím laptop, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt máy tính bảng, xử lý vài việc khó, cũng không quên kéo chăn len cho cô.
Mặc dù chuyến bay không dài, nhưng toàn bộ phi hành đoàn, nhất là các tiếp viên hàng không, phải ăn đầy một bụng cơm chó, lúc máy bay hạ cánh, ai cũng cười tươi hơn hoa với cô Thi.
Ngay cả cơ trưởng cũng mỉm cười cúi đầu với Thi Họa: “Tạm biệt cô Thi, hôm nay rất hân hạnh được phục vụ cô.”
Tiếp viên trưởng có EQ cao nhất và hòa nhã nhất cũng nở nụ cười chân thành, miệng ngọt như mật: “Cô Thi, nhiệt độ ở Kinh Bắc hôm nay tương đối thấp, xin cô chú ý giữ ấm, chúng tôi còn chuẩn bị một ít trà gừng cho cô, lát nữa cô có thể dùng trên đường đi.”
Phi hành đoàn này phục vụ riêng cho Hạ Nghiên Đình, đương nhiên đã ký thỏa thuận bảo mật, đừng nói là một cô gái như hôm nay, nếu Hạ tiên sinh có đưa một chàng trai lên chuyên cơ riêng, họ cũng phải ngậm miệng, tuyệt đối không được nói ra nửa lời.
Nhưng như vậy không có nghĩa là trong lòng họ không có phán đoán riêng.
Dù cho không biết mối quan hệ thật giữa hai người, nhưng nhìn thái độ của Hạ Nghiên Đình cũng biết ai là người có quyền quyết định trong tương lai.
Trước khi lên máy bay còn tưởng chỉ là bạn gái, nhưng trải qua cả chuyến hành trình, giá trị quan nội tại đã sụp đổ mấy lần.
Bạn gái cái gì, đây là tổ tông của Hạ tiên sinh!
Tổ tông của Hạ tiên sinh đương nhiên cũng là tổ tông mà sau này họ sẽ phục vụ.
Mà Thi Họa lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cô chỉ lật mấy trang sách, ăn một bữa, ngủ một giấc là đã hạ cánh. Còn tại sao sắc mặt của phi hành đoàn lúc máy bay hạ cánh còn nịnh nọt hơn, cô lại không nghĩ đến, cũng không đoán ra được.
/
Mới vào chiều, họ đã đến Kinh Bắc, nghĩ đến ngày mai, kỳ nghỉ ngắn ngủi sẽ kết thúc, công việc lại chồng chất, hẳn là sẽ bận rộn một thời gian dài, cho nên Thi Họa định tranh thủ hôm nay còn rảnh rỗi, về nhà cũ bầu bạn với ông cụ.
Hạ Nghiên Đình cũng muốn đi cùng cô.
Thi Họa biết mấy ngày qua anh gác lại nhiều công việc quan trọng, vậy là cô cười nói: “Không cần, em tự đi là được rồi, buổi tối ông nội không ăn được nhiều, chỉ có thể ăn một chút, em đi tâm sự với ông, đợi ông ngủ rồi, em sẽ về nhà. Anh cứ lo công việc của mình đi, không cần phải vất vả quay về nhà cũ đâu.”
Hạ Nghiên Đình cũng không chống đối.
Tháng muời giữa thu, nhiệt độ Kinh Bắc mấy ngày qua giảm sâu, mặc dù tuyết chưa rơi, nhưng cũng có thể cảm nhận được dấu hiệu mùa đông lạnh giá đang đến.
Bởi vì vừa gặp nhau mấy ngày trước, trông ông cụ không thay đổi nhiều, chỉ là cơ thể gầy yếu hơn một chút, Thi Họa cũng không chắc đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Thấy Thi Họa, ông cụ Hạ đang mệt mỏi cũng lên tinh thần một chút, giọng nói khàn khàn lại trở nên ấm áp hơn: “Bé Họa, nghe nói lần này Lão Cửu đến vịnh Hương Sơn tảo mộ cùng con à?”
Thi Họa gật đầu: “Dạ, bọn con ổn lắm, ông nội đừng lo.”
Ông cụ Hạ mặc ấm, liếc mắt một chút thì trông cũng khỏe mạnh, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt đã có dấu hiệu già nua, sắc mặt như có điều suy nghĩ, lâu thật lâu ông mới lên tiếng: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Mấy ngày trước cô về nhà cũ vào buổi trưa, trạng thái của ông cụ hôm đó cũng không tệ lắm, nhưng có lẽ hôm nay đã chập tối, rõ ràng trạng thái của ông lại hơi xuống dốc một chút, không quá tỉnh táo.
Thi Họa muốn trò chuyện với ông nội thêm một lát, nhưng hình như cũng không thể trò chuyện nữa, trong lòng cô hơi buồn, nhưng cũng hiểu mình phải trải qua một quá trình như vậy, ai cũng biết kết cục sau cùng, bây giờ cô chỉ mong ông nội không phải chịu khổ.
Bữa tối, ông ăn một chén mì thanh đạm, dễ tiêu, là món mà ông muốn ăn.
Nhưng ông nói no, mới mấy đũa đã nói là không ăn được nữa, Thi Họa không đành lòng, cũng không còn khẩu vị.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, ông cụ đi rửa mặt, lúc bước ra, ông tập tễnh chống gậy đi đến ghế sofa giữa phòng khách, sắc mặt đột nhiên tỉnh táo hơn trước, lại vô cùng nghiêm túc.
Thi Hoạ ngẩn người: “Ông nội, ông làm gì…”
Ông nội Hạ bình tĩnh nhìn cô, thậm chí còn mỉm cười: “Không có chuyện gì lớn, ông nội hẹn luật sư Hàn, cậu ấy đang trên đường đi, sẽ đến ngay thôi, ông nội có một số việc muốn giao phó cho con.”
Trong lòng Thi Họa chùng xuống, lập tức có dự cảm không lành.
Nhưng bác Vinh lại trấn an cô: “Không có gì đâu, cô Họa, ông ấy đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ là tình cờ hôm nay rảnh rỗi, cho nên mới dặn dò vài việc thôi, cô đừng quá lo lắng.”
Dù vậy, tâm tình của Thi Họa chỉ nặng nề hơn.
Hơn mười phút sau, luật sư Hàn đến.
Luật sư Hàn là luật sư mà ông cụ Hạ tin tưởng nhất, phụ trách soạn thảo di chúc và các tài liệu liên quan theo ý nguyện của ông cụ.
Thi Họa ký tất cả tài liệu theo yêu cầu của ông cụ Hạ.
Thật ra trong lòng cô rất hoảng, rất sợ, suốt quá trình ký tên, đầu óc cô hoàn toàn mờ mịt.
Cô hiểu quá rõ cảm giác đau đớn thấu xương khi mất đi người thân yêu, nhưng không dám bộc lộ trước mặt ông nội, chỉ có thể nhịn.
Mãi đến khi cô ký hết tất cả các tài liệu, còn trao đổi thông tin liên lạc với luật sư Hàn.
Thi Họa ở lại với ông cụ thêm một lát, đợi ông yên giấc, cô mới rời đi.
Lúc bước ra khỏi nhà cũ, cô thậm chí còn quên lái xe, giữa gió lạnh đầu đông ở Kinh Bắc, cô chỉ cắm đầu bước về phía trước.
Nước mắt vừa rồi không dám rơi xuống trước mặt ông nội, giờ phút này lại không nhịn được nữa, từng giọt lớn chảy xuống.
/
Hôm sau, Thi Họa đến đài truyền hình điểm danh từ sáng sớm.
Mười ngày nghỉ hưởng lương kết thúc, lúc trở lại đơn vị, các đồng nghiệp cũng vô cùng niềm nở, Thi Họa tặng hết món quà này đến món quà khác.
Quà lưu niệm ở vịnh Hương Sơn rất nổi tiếng, lần này cô gửi chúng về nhà từ sớm, mang hai thùng đến cho đồng nghiệp trong Ban Thời sự, còn mang rất nhiều quà cho đội ngũ mà cô đã hợp tác trong Gala Trung thu trên tầng hai mươi chín.
Từ trước đến nay, mối quan hệ của Thi Họa với đồng nghiệp trong ban rất tốt, bây giờ thấy tương lai cô xán lạn, đồng nghiệp càng bộc lộ rõ ý tốt hơn.
Đới Na mở hộp bánh hạnh nhân bông tuyết ăn hai cái, khen không ngớt miệng: “Đỉnh, bánh của Cự Ký ngon thật đấy.”
Một đồng nghiệp nữ khác đứng bên cạnh cho một chiếc bánh quy óc chó vào miệng, sắc mặt vừa ngất ngây vừa đau khổ: “Á á, tôi thích cái này hơn, vị bơ ngon quá, nhưng lại làm tôi mập, tôi cảm thấy có lỗi quá.”
Một đồng nghiệp nam đứng sau nói: “Bánh thịt Hoàng Ký là nhất, vợ chồng tôi rất thích, tôi sẽ mang một hộp nhỏ về cho vợ, cảm ơn cô Tiểu Thi.”
“Cô Tiểu Thi chọn quà giỏi quá đi, không hổ danh là người bản địa, đúng rồi, tự dưng nhớ ra, hồi còn nhỏ cô học ở vịnh Hương Sơn, tôi từng nghe nói ở đó không học bính âm có đúng không?”
Thi Họa cười: “Đúng rồi, sau khi chuyển trường đến Kinh Bắc, tôi mới học bính âm.”
Tiểu Nguyễn ngồi bên cạnh nhìn một đống quà bày la liệt trên bàn, không biết thử cái nào trước.
Đới Na vừa cắn một miếng bánh hạnh nhân, vừa đi đến gần bàn làm việc của Thi Họa, nháy mắt với cô.
Thi Họa cũng thân với cô ấy, nhìn vẻ mặt của cô ấy là biết cô ấy có tin tức muốn tung ra.
Đặc điểm của Đới Na chính là nhạy bén với tin tức, cả tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc, có lẽ không có tin đồn nào có thể thoát khỏi tai cô ấy.
Thi Họa thấp giọng: “Sao thế?”
Đới Na vào thẳng vấn đề, không vòng vo: “Mấy ngày nay về vịnh Hương Sơn thăm người thân, cô có xem Weibo không?”
Thi Họa không nghĩ ngợi: “Không xem nhiều, sao thế?”
Đới Na chớp mắt: “Rảnh rỗi thì xem siêu thoại của cô đi, có cư dân mạng tiết lộ mối tình bí mật của cô đấy.”
Thi Họa giật mình, suýt nghẹn họng: “Tôi có siêu thoại sao? Tôi còn không biết đấy.”
Đới Na mở miệng định nói tiếp, nhưng một đồng nghiệp đi ngang vỗ vai cô ấy gọi đi, có việc phải làm.
Thi Họa dành thời gian xem Weibo, đúng là có vài tin đồn không có căn cứ trong siêu thoại về cô, nhưng so với số bình luận tích cực, tỉ lệ này rất nhỏ, hình như không gây ảnh hưởng tiêu cực.
Cô có bao nhiêu công việc chồng chất, tạm thời không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Mà hình như lời đồn cũng không có dấu hiệu lan rộng trong Đài truyền hình Kinh Bắc.
Có lẽ là vì tin đồn tương tự đã xuất hiện từ trước Gala Trung thu, mà chuyện Thi Họa công khai bác bỏ tin đồn trong phòng trà trên tầng hai mươi chín đã lan truyền rộng rãi, cho nên cũng không mấy ai tin, huống hồ chi chuyện này cũng không phải tin tức mới, cho nên không ai hỏi Thi Họa.
Ba, bốn ngày làm việc như vậy trôi qua yên bình.
Tầm hơn một giờ chiều ngày nọ, Thi Họa đang ăn trưa cùng Tiểu Nguyễn trong phòng ăn của đơn vị, một đồng nghiệp nữ quen mặt vội vàng chạy vào, là trợ lý Hoàng Huỳnh của chủ nhiệm Nhâm.
Hoàng Huỳnh đứng trước mặt Thi Họa, trông vô cùng khó xử, cô ấy mở miệng, nhưng do dự mấy giây lại thôi.
Trong lòng Thi Họa chùng xuống, có dự cảm không lành, nhưng cô vẫn thấp giọng nói: “Sao thế, có chuyện gì?”
Hoàng Huỳnh cúi người nói vào tai của Thi Họa, chỉ cho một mình cô nghe: “Cô Thi, cô xuống sảnh lớn dưới tầng một đi, chủ nhiệm Nhâm đã đến đó.”
Thi Họa kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, đi theo Hoàng Huỳnh xuống lầu, trong lòng lại không thể đoán chuyện gì xảy ra, ngay cả chủ nhiệm Nhâm cũng có mặt.
Giờ nghỉ trưa là giờ cao điểm dùng thang máy, đợi bốn, năm phút, rốt cuộc mới có thể vào thang máy.
Nhưng cửa thang máy vừa đóng, Hoàng Huỳnh đã đọc được tin nhắn WeChat, lại nói khẽ: “Chủ nhiệm Nhâm nói tạm thời đừng đến đó, đối phương đang bị kích động, hay là chúng ta lên lầu trước?”
Thi Họa nhíu mày: “Đối phương?”
Thang máy đông nghịt người, đương nhiên không thích hợp để nói tiếp chủ đề này, Hoàng Huỳnh đợi đến khi cửa thang máy mở ra, tranh thủ lúc hỗn loạn mới nói tiếp: “Là phu nhân Hứa.”
Thi Họa chưa kịp phản ứng: “Phu nhân Hứa là ai?”
Hoàng Huỳnh ngạc nhiên nhìn cô, giống như đang suy nghĩ phản ứng của cô là thật hay giả: “Vợ của Hứa Kính Nguyên, chủ tịch của Trung tâm Tài chính Toàn cầu, Bính Hằng Quân.”
Thi Họa không nhịn được nữa, chỉ có thể nhíu mày mỉa mai: “Thật nực cười.”
Không cần biết chuyện này phô trương thế nào, rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Chủ nhiệm Nhâm ngăn cản cô giữa đường có lẽ là vì sợ hai bên có xích mích, gây bất lợi cho cô, nhưng Thi Họa tin rằng vào thời điểm này, đối mặt chính là biện pháp tốt nhất.
Không có chứng cứ, không có tội danh, lẽ nào cô lại muốn làm người ngoài cảm thấy mình không cãi lại được nên mới lựa chọn né tránh?
Thi Họa xuống sảnh lớn dưới tầng một, đập vào mắt chính là người phụ nữ trung niên ngồi chính giữa ghế sofa.
Sảnh lớn vốn đã đông đúc, bây giờ càng chật chội hơn.
Chủ nhiệm Nhâm ra sức thuyết phục bà ấy, khoang miệng gần như khô khốc: “Bà Bính, mời bà vào phòng tiếp khách trên lầu để nói chuyện, bà ngồi ở đây cũng không hay, lại không tốt cho danh tiếng của bà.”
Ánh mắt của Bính Hằng Quân lướt qua đám đông, nhìn thẳng vào gương mặt trái xoan trắng trẻo của Thi Họa, khóe môi lập tức cong lên, đôi mắt như có độc, nhưng giọng điệu vẫn rất kiềm chế: “Thi Họa, cuối cùng cũng xuống rồi, sao nào, thấy tôi thì bất ngờ lắm à?”
Đồng nghiệp nhiều chuyện xung quanh sôi nổi lắng tai nghe, sợ lỡ mất nửa chữ.
Thật ra trong môi trường làm việc như Đài truyền hình Kinh Bắc, người nổi tiếng thường xuyên ra vào, đương nhiên có rất nhiều tin đồn, nhưng vợ cũ của chủ tịch Trung tâm Tài chính Toàn cầu yêu cầu giải thích là chuyện rất hiếm có, có thể nói là kinh khủng nhất năm nay.
Thi Họa bình tĩnh bước đến, sắc mặt không sợ hãi, thậm chí cũng không khác lúc lên sóng trực tiếp trước ống kính là bao, làm đồng nghiệp xung quanh tấm tắc ngưỡng mộ.
“Đương nhiên là tôi bất ngờ rồi, bà Bính, danh tiếng của bà lớn như vậy, gây nên bất tiện cho công việc thường ngày của chúng tôi, xin hỏi rốt cuộc bà có chuyện gì?”
Cô đứng bên cạnh chủ nhiệm Nhâm, áy náy nhìn cô ấy.
Ban đầu, chủ nhiệm Nhâm rất phiền muộn, bởi vì cô ấy không biết tin đồn có thật hay không. Dù sao Hứa Kính Nguyên cũng đã ly hôn vợ cũ, nếu như Thi Họa qua lại với ông ấy thì bất kể là phương diện pháp luật hay đạo đức cũng không có vấn đề gì, bản thân là cấp trên, cô ấy cũng không tiện can thiệp.
Cho nên lần trước hỏi xong, cô ấy cũng không muốn đào sâu vào vấn đề.
Chẳng lẽ lại khuyên Thi Họa đừng yêu đương cùng đàn ông lớn tuổi đã ly hôn?
Nhưng chính ánh mắt tỉnh táo của Thi Họa làm cô ấy nhẹ nhõm.
Tự dưng lại chắc chắn hơn, khả năng cao tin đồn này không phải là sự thật.
Hứa Kính Nguyên đúng là ông lớn tiếng tăm lẫy lừng của Kinh Khuyên, nhưng Thi Họa xinh đẹp hơn người, lại là con gái của biên tập viên nổi tiếng ở Liên Cảng, xuất thân không thấp, năng lực chuyên môn lại cứng, còn trẻ như vậy mà tương lai lại rộng mở, Hứa Kính Nguyên có quyền thế ra sao cũng chưa chắc Thi Họa đã xem trọng.
Thật ra trời sinh Bính Hằng Quân xinh đẹp, lại tự chăm sóc bản thân rất tốt, đã bốn mươi lăm tuổi mà trông cũng không già, chỉ là dáng người hơi đẫy đà, lại dây dưa với vụ kiện ly hôn suốt năm qua, cho nên thần sắc không tốt, ánh mắt lại hung dữ.
Có lẽ bà ấy cũng không nghĩ một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp như Thi Họa lại to gan thế này, bà ấy đứng lên, ngón tay được sơn móng chỉ muốn chọc vào trán cô: “Cô cũng ngang ngược quá rồi đấy, cô thật sự nghĩ tôi không cách nào bắt được cô đúng không. Thi Họa, tôi nói cho cô biết, dù cho bây giờ tôi và lão Hứa đã ly hôn, nhưng cả đời này cô sẽ không bao giờ rửa sạch thân phận kẻ thứ ba, có ngốc cũng biết hai người đã qua lại một thời gian dài, cô…”
“Bà Bính.” Đối phương kịch liệt mỉa mai chưa xong, Thi Họa đã lạnh lùng cắt ngang, “Nếu như thông tin chính xác, bà đã trải qua vụ kiện ly hôn hơn nửa năm, thời gian dài như vậy, bà vẫn chưa tìm ra đối tượng đó là ai, chẳng trách sao bà lại thua kiện nặng như vậy.”
Vốn dĩ Thi Họa không có hứng thú với chuyện nhà Hứa Kính Nguyên, chỉ là dạo này thường xuyên nhìn thấy cái tên này, đương nhiên cô cũng vô thức chú ý đến tin tức liên quan.
“Cô…”
Bính Hằng Quân chưa kịp nói thêm lời khó nghe, một giọng đàn ông nghiêm nghị đã truyền đến từ xa: “Bính Hằng Quân, bà điên rồi à?!”
Nghe thấy giọng nói này, cả đám người đồng loạt nhìn sang, kinh ngạc phát hiện người đang vội vàng chạy đến chính là nhân vật chính của bê bối này —— Hứa Kính Nguyên.
Người đàn ông trung niên sống trong nhung lụa, giờ phút này cũng toát mồ hôi lạnh trên trán, ông ấy thở hồng hộc, rõ ràng là vừa chạy rất gấp, vì quá sốt ruột, thái độ bề trên thường ngày cũng gần như biến mất.
Ông ấy nhìn quanh, thấy gương mặt lạnh lẽo của Thi Họa, trong lòng chùng xuống, sau đó ông ấy kéo tay vợ cũ, ghé vào tai bà ấy thì thầm: “Lần này bà gây rắc rối rồi, đi mau, tôi không quen Thi Họa, bà nhầm rồi!”
Làm sao Bính Hằng Quân tin được: “Ông thôi đi, ai mà không biết chuyện màn hình chiếu khổng lồ mấy tháng trước, sáng nay trong nhóm trò chuyện còn truyền ra một bức ảnh, được lắm, giấu kỹ lắm…”
“Tôi xin bà im đi!” Mồ hôi lạnh trên lưng của Hứa Kính Nguyên bắt đầu thấm ướt bộ âu phục được may đo thủ công của ông ấy, “Bà nhầm thật rồi! Bà có biết màn hình chiếu đó là ai bảo tôi làm không, là…”
Người xung quanh nín thở, ai mà không muốn nghe tin tức nóng hổi.
Nhưng đương nhiên Hứa Kính Nguyên không dám tiết lộ tên của người đó, giống như tiết lộ cái tên này sẽ làm Trung tâm Tài chính Toàn cầu phá sản ngay trong đêm, thậm chí còn cẩn thận lấy tay che miệng, chỉ nói ba chữ cho một mình vợ cũ nghe.
Rất nhẹ, rất ngắn, rất nhanh.
Nhưng ánh mắt của Bính Hằng Quân chấn động, bà ấy tái mặt: “Cái, cái gì…”
Ba chữ ngắn ngủi, lại nặng nề đến mức có thể đè nát cả một gia tộc.
Phản ứng của Bính Hằng Quân đẩy adrenaline của người xung quanh lên cao.
Cùng lúc đó, giọng nói chói tai của Đới Na truyền đến từ xa.
Cô ấy lắc lắc điện thoại: “Chậc, trên Weibo có người qua đường quay được video Thi Họa đi cùng bạn trai, rất rõ nét, phu nhân Hứa, hình như bà nhầm rồi, bạn trai của Thi Họa cao lớn, đẹp trai, lái một chiếc Rolls-Royce Boat Tail màu vàng đồng, nếu tôi nhớ không lầm, chiếc xe này được sản xuất riêng, cả thế giới chỉ có một chiếc, chắc không phải là của Hứa tổng nhỉ?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.