🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai tuần sau, Mạnh Kinh Hồng thu dọn xong hành lý để đến đoàn phim.

Thậm chí cô còn trả lời lời mời của Trang Ý nhanh hơn—— Ngay ngày thứ ba sau khi về nhà, cô đã gửi sơ yếu lý lịch và ảnh của mình cho phó đạo diễn của đoàn phim.

Câu nói của bạn thân thật không sai: Mạnh Kinh Hồng đúng là không vui khi ở nhà.

Trải qua sự cố “mất tích” hiểu lầm lần này, tuy Đoạn Nhã Lan không còn lấy chuyện Đoàn ca múa kịch Quốc gia ra để nói nữa, nhưng rõ ràng cũng không có ý để con gái được yên—— Bà ấy bắt đầu sắp xếp xem mắt cho cô.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Mạnh Kinh Hồng đã nhận được ảnh và thông tin cơ bản của năm chàng trai khác nhau do mẹ cô thu thập.

Nói một cách công tâm thì điều kiện của mấy người này cũng không tệ, ngoại hình cũng được xem là nho nhã tuấn tú, nhưng cô lại chẳng có hứng thú tiếp xúc.

Không có cảm giác gì cả.

Đặc biệt là sau khi đã thật sự hiểu rõ thế nào là cảm giác rung động……

Cuối cùng, khi đối tượng xem mắt thứ năm thậm chí còn không được Mạnh Kinh Hồng đồng ý lời mời kết bạn wechat thì Đoạn Nhã Lan đã nổi giận.

“Cái gì gọi là không có hứng thú, con không nói với người ta một câu nào thì lấy đâu ra hứng thú?”

“Thế con nói cho mẹ nghe xem con thích kiểu gì? Phải cực kỳ đẹp trai, dáng chuẩn, có khí chất đàn ông lại còn phải giỏi giang xuất sắc? Con nằm mơ à! Kiểu đàn ông như vậy con đã từng gặp được một người nào chưa?”

Mạnh Kinh Hồng: “……”

Cô thật sự đã gặp được một người……

“Con sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, công việc thì chưa ổn định, chuyện yêu đương thì không muốn nhắc tới—— Dù sao con cũng phải nắm được một cái chứ? Con gái lớn rồi, con còn mấy năm để lãng phí nữa?”

“……”

Lần này Mạnh Kinh Hồng thậm chí chẳng buồn cãi, trong đêm cô đã nhờ Trang Ý giúp chốt chuyện vào đoàn phim.

Một phần là vì ở nhà quá ngột ngạt, nhưng lần này cô đi vì còn có một lý do rất quan trọng khác: Tiểu Oa.

Lần trước cảnh sát đến nhà thấy Tiểu Oa, lúc rời đi họ còn đặc biệt nhắc nhở Mạnh Kinh Hồng rằng trong khu vực nội thành không được phép nuôi chó lớn, bảo cô nhanh chóng đưa nó đi nơi khác, nếu không sẽ bị nhân viên ở gần đây tịch thu chú chó theo quy định. Bọn họ cũng chỉ làm việc theo pháp luật.

Sau khi bàn với Trang Ý, Mạnh Kinh Hồng quyết định đưa chú chó đến đoàn phim trước. Lần này quay phim ở ngoại ô, bên đó quản lý chó lớn không nghiêm ngặt.

Còn sau này thế nào…… Thì tính sau.

Cùng lắm thì thuê nhà ở ngoại ô, dù sao cô cũng không thể bỏ rơi ‘cún con’ của mình.

Cuối tháng Ba, vào một buổi sáng rực rỡ ánh nắng, Mạnh Kinh Hồng kéo chiếc vali 20 cân và chú chó 80 cân, ngồi xe gần ba tiếng để đến đoàn phim.

Vừa xuống xe cô đã nhìn thấy người bạn thân yêu quý của mình, quý cô Trang ‘Tiểu hoa đán tương lai’ Ý đang đứng đợi bên đường.

“Kinh Kinh, bên này! Soái Oa! Soái Oa nhìn mẹ nào——” Từ giọng nói đến bước chạy của Trang Ý chẳng có chút gánh nặng của một diễn viên nữ tí nào.

Mạnh Kinh Hồng nhìn ‘cún con’ đang quẫy đuôi điên cuồng, mỉm cười xoa đầu nó: “Đi đi, đến tìm mẹ nuôi của con đi.”

“Gì mà mẹ nuôi? Tớ là mẹ hai đó nha, cũng ruột thịt đấy!” Trang Ý giành lấy dây dắt chó, nói rất có lý: “Soái Oa là hai chúng ta cùng nhặt về mà, không phải là kết tinh tình yêu của tụi mình sao!”

“Được được được——” Mạnh Kinh Hồng gật đầu bất lực, nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cô lại nói: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, ở nơi công cộng hãy gọi là ‘Tiểu Oa’. Dắt chó mà cứ gọi trai đẹp này nọ——”

Cô hạ giọng: “Người ta sẽ tưởng tụi mình thèm đàn ông đến phát điên đấy!”

Trang Ý”xì” một tiếng: “Mấy người đàn ông bình thường làm sao mà so được với Soái Oa nhà mình.”

Cô ấy khẽ vỗ đầu chú chó đang ngoan ngoãn đi theo: “Nếu Tiểu Oa nhà ta được nhân hóa thì chắc sẽ là kiểu lính đặc chủng cao mét chín, vai rộng eo thon, cơ bắp cuồn cuộn, vừa ngầu vừa đẹp trai, cảm giác an toàn đầy đủ ——”

Quay đầu lại chợt nhìn thấy gương mặt của bạn thân bất ngờ đỏ ửng, Trang Ý bật cười: “Cậu xem, còn nói tớ, cậu đúng là muốn đàn ông—— Ơ không, muốn trai đẹp đến phát cuồng luôn rồi!”

Mạnh Kinh Hồng bị nói trúng tim đen, chột dạ: “……Im miệng!”

“Với tớ mà ngại ngùng gì chứ, chị em đều hiểu mà, hiểu hết!” Trang Ý từ từ thốt ra một tiếng “a”: “Dù sao thì cũng lại đến mùa vạn vật sinh sôi rồi, nếu cậu thật sự gặp được một anh trai đẹp cực phẩm thì nhất định đừng bỏ lỡ, nhất thiết phải——”

Cô ấy ghé sát tai Mạnh Kinh Hồng: “Hấp thụ dương khí bồi bổ âm khí cho tốt!”

Trong đầu không kiểm soát được mà tràn ra một vài hình ảnh, Mạnh Kinh Hồng bấm mạnh vào cánh tay bạn thân: “……Cậu còn nói linh tinh nữa là biết tay tớ đấy!”

Hai cô gái lại đùa giỡn một lúc, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn mà đoàn phim lưu trú.

“Cậu đã nói trước với mọi người chưa?” Mạnh Kinh Hồng vẫn hơi lo: “Tiểu Oa lớn thế này, có ai sợ không?”

“Yên tâm đi, nói hết cả rồi, mọi người đều rất thoải mái, bình thường chỉ cần để trợ lý dắt dây cẩn thận là được.” Trang Ý vỗ ngực, nói: “Tớ nói cậu nghe, chúng ta thật sự rất may mắn, lần này đoàn phim không chỉ chuyên nghiệp mà bầu không khí cũng rất tốt, trong đoàn phim gần như toàn là phụ nữ —— Từ diễn viên chính đến nhân viên.”

“Vậy à.” Mạnh Kinh Hồng hơi ngạc nhiên, trước khi đến cô chỉ nghe nói đây là bộ phim đại nữ chủ: “Đạo diễn cũng là nữ à?”

Trang Ý gật đầu: “Họ Quách, là đạo diễn, cũng là nhà sản xuất. Đạo diễn Quách xuất thân từ Học viện múa, giữa đường thì chuyển sang làm đạo diễn, bà ấy chọn tớ cũng vì tớ có nền tảng vũ đạo. Đúng rồi, lúc tớ đưa sơ yếu lý lịch của cậu cho bà ấy xem, bà ấy rất hài lòng, lát nữa gặp trực tiếp chắc chắn sẽ càng thích hơn!”

Mạnh Kinh Hồng bị nói đến mức hơi mong chờ, đồng thời cũng càng thêm căng thẳng. Sau khi đặt đồ vào phòng khách sạn cô bắt đầu chuẩn bị.

Sau khi thay đồ xong, trên đường đi cùng Trang Ý đến gặp đạo diễn, bạn thân cô lại thì thầm bên tai cô: “Cậu mặc thế này…… Hoàn toàn không thể hiện được ưu thế của cậu chút nào—— cái váy nhảy jazz đâu, cái màu đỏ ấy?”

Mạnh Kinh Hồng cảm thấy trong lòng bỗng nhói lên một cách kỳ lạ: “Không mang.”

Cô không muốn nói với Trang Ý rằng mình cố tình không mang theo.

Chiếc váy ấy đã được cô cất vào sâu trong tủ quần áo, chắc sau này cũng sẽ không mặc lại nữa…

Cô rủ mắt xuống: “Không phải nói bối cảnh là múa Dân tộc sao, mặc váy nhảy jazz làm gì?”

“Đẹp mà!” Vẻ mặt Trang Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu mặc cái váy jazz đó thì ai mà không mê dáng người này? Còn cái khí chất ấy nữa, quả đúng là là phong tình vạn chủng, đẹp đến mức giết—— Đợi tí, tớ nghe điện thoại cái.”

Thấy Trang Ý cầm điện thoại lên, Mạnh Kinh Hồng tự giác tránh ra, cô dựa vào cột đá cẩm thạch bên cạnh.

Tầm mắt cô lướt qua dòng người qua lại trong sảnh khách sạn rồi dừng lại ở cửa ra vào.

Sau cánh cửa xoay tròn, một chiếc xe từ từ dừng lại, Mạnh Kinh Hồng không nhận ra logo xe nhưng cũng biết chắc đó là xe sang—— Chỉ riêng cụm đèn pha cắt góc như kim cương ấy, cô chưa từng thấy bao giờ.

Quả nhiên, khi nhân viên mở cửa xe phía sau, một người phụ nữ trông không rõ tuổi cụ thể bước xuống, vừa nhìn đã biết là quý bà.

Tiếp đó, một chàng trai bước xuống từ ghế lái.

Áo khoác đen, quần jeans, đeo kính râm đen.

Chiều cao vượt trội, thân hình điển hình của dáng người tam giác ngược.

Dưới ánh nắng, mái tóc húi cua ngắn sát đầu ánh lên sắc xanh nhạt.

Mạnh Kinh Hồng bỗng nhiên hít mạnh một hơi, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.

“Tớ xong rồi——” Trang Ý gọi điện xong quay lại, thấy bạn thân mình như hóa đá, đứng bất động, đôi mắt dán chặt vào cửa khách sạn.

Nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy một chiếc xe trung chuyển vừa dừng lại trước cửa xoay, khách khứa lần lượt bước xuống.

Sau khi trả khách xong, xe trung chuyển nhanh chóng rời đi.

——Chiếc xe sang bị nó che khuất đã chẳng thấy đâu nữa.

Chàng trai kia cũng vậy……

Mạnh Kinh Hồng thôi không nhìn nữa mà thất thần thở ra một hơi.

“Cậu sao thế?” Trang Ý khó hiểu.

“Không có gì.” Mạnh Kinh Hồng khẽ đáp, ánh mắt lấp lánh rồi cười tự giễu.

“Chắc là…… hoa mắt thôi.”

Chiếc Bentley trắng lại dừng lại, Huống Dã hạ nửa cánh cửa kính xe xuống.

Trong tầm mắt là bầu trời xanh cỏ biếc.

Cái gọi là gần nhà anh trong miệng quý bà Chu, thực ra cũng chẳng hề gần. Lái suốt một tiếng đồng hồ mới đến được thảo nguyên Bá Thượng gần Bắc Kinh nhất.

Ngón trỏ móc cặp kính râm trên sống mũi xuống, chàng trai nghiêng đầu về hàng ghế sau: “Không thể đặt hành lý xuống trước ạ? Vừa mới đến khách sạn thôi mà.”

“Không phải dì Quách của con đang sốt ruột sao?” Chu Thanh Dao thảnh thơi bước xuống xe, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của con trai: “Con đi đặt đi, đặt xong thì quay lại.”

Huống Dã hoàn toàn không có ý định quay lại.

“Hành lý sẽ được mang lên phòng mẹ. Nếu muốn về thì báo trước với con.”

“Không phải chứ, dì Quách của con còn đang đợi gặp con đấy——” Chu Thanh Dao khẽ sốt ruột: “Ít ra con cũng phải lộ mặt chào hỏi một câu chứ.”

“Thôi ạ.” Huống Dã thản nhiên mở miệng, kính râm lại được đẩy lên sống mũi, che khuất đôi mắt kín đáo: “Tâm tư của mọi người cũng miễn luôn đi.”

“…..”

Kế hoạch liên thủ với bạn thân để mai mối thất bại, Chu Thanh Dao tức đến mức không nói nên lời.

Nói đến chuyện cưới xin, dù có là Thiên Vương lão tử cũng chẳng làm gì được con trai bà ấy. Chu Thanh Dao quyết định không phí lời nữa mà dứt khoát quay người bỏ đi.

Bóng dáng của nghệ sĩ múa nhanh chóng biến thành một chấm nhỏ trên thảo nguyên. Huống Dã không vội rời đi, anh kéo kín cửa xe rồi lấy điện thoại ra.

Gọi lại số trong nhật ký cuộc gọi, sau hai hồi chuông, phía bên kia nhấc máy.

“Đội trưởng Huống?”

Huống Dã cũng không nói thừa: “Tra được chưa?”

Đối phương bật cười, lại hơi bất lực: “Không phải chứ, rốt cuộc là người như thế nào mà anh lại gấp đến vậy?”

Huống Dã chậc lưỡi: “Vậy là chưa tra ra.”

“Một nửa, một nửa.” Bên kia nói: “Dựa theo thông tin trên cao tốc mà anh đưa thì đã xác định được biển số xe, nhưng mà, chiếc xe đó là xe thuê.”

Huống Dã nhíu mày: “Xe thuê?”

“Có thể điều tra được ai thuê xe hôm đó không?” Anh lại hỏi.

“Họ Mạnh.”

Tim Huống Dã khẽ loạn nhịp, anh đổi điện thoại sang tai còn lại: “Mạnh gì? Có số điện thoại không?”

Đối phương lại cười: “Anh, anh cũng biết đấy, bây giờ người ta coi trọng quyền riêng tư khách hàng, chuyện này khó tra lắm.”

“Hay là anh tự ra tay? Với anh thì chẳng mấy phút là xong mà.”

Huống Dã rũ mắt: “Cậu biết tôi không tiện ra mặt mà.”

Anh chỉ bị tạm đình chỉ công việc, nhưng quân hàm và thân phận vẫn còn nguyên.

“Thế thì gọi cậu của anh đi, chẳng phải anh ấy thần thông quảng đại sao.”

Huống Dã im lặng vài giây: “Lát nữa tôi bảo cậu ấy liên hệ với cậu.”

“Không phải chứ, anh làm thật đấy à—— Chuyện như này mà cũng phải làm phiền ông chủ Chu sao?”

Huống Dã không nói thêm gì: “Chờ điện thoại đi.”

Sau khi cúp máy, lông mày của Huống Dã càng nhíu chặt.

Thế nên, anh thật sự đã tìm nhầm người.

Thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy: Thời gian trùng hợp, địa điểm trùng hợp, chiếc xe trùng hợp, lại có một cô gái cũng họ Mạnh, tình cờ để anh gặp được.

Cái quái gì thế này……

Chi bằng nộp thẳng đơn đăng ký kết hôn luôn cho rồi.

Khẽ cười tự giễu, Huống Dã lại lấy điện thoại mở danh bạ tìm số của Chu Chính.

Ngón tay đang bấm gọi chợt khựng lại, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.

Trên bãi cỏ xanh mướt vừa nãy còn trống không, không biết lại xuất hiện một điểm trắng lấp lánh từ khi nào.

Một tà váy Mông Cổ trắng nhẹ nhàng nhảy múa tựa như một viên ngọc sáng rực, thắp sáng cả thảo nguyên.

——Hệt như đêm hôm đó ở bên hồ, cô dễ dàng khuấy động ánh trăng.

“Nghe Tiểu Trang nói cháu cũng học chuyên ngành múa cổ điển?” Nữ đạo diễn hỏi Mạnh Kinh Hồng.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi gặp đạo diễn, Mạnh Kinh Hồng đã hiểu vì sao Trang Ý luôn miệng khen bà ấy “vừa có khí chất vừa dịu dàng”—— Một đạo diễn có đôi mắt sắc bén và thông minh, nhưng cách nói chuyện lại rất từ tốn và nhẹ nhàng.

“Dạ.” Mạnh Kinh Hồng trả lời một cách tự nhiên, nói xong cô nhìn Trang Ý: “Trước đây bọn cháu học cùng lớp.”

Đạo diễn gật đầu, nhìn vào phần đầu tròn đầy của cô gái: “Cháu lên hình còn ăn ảnh hơn rất nhiều sinh viên học diễn xuất chính quy đấy.”

Tầm mắt bà ấy lướt khắp người cô từ trên xuống dưới, từ trước ra sau rồi mỉm cười: “Nhưng mà vóc dáng của em, thoạt nhìn không giống kiểu học múa cổ điển——’

“Đúng là đồ cổ hủ, đạo diễn Quách.” Một giọng nữ trong trẻo lập tức cắt lời đạo diễn một cách không khách khí: “Câu này của cậu gọi là định kiến khuôn mẫu đấy.!”

Nhìn thấy người vén rèm bước vào lều Mông Cổ, ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động—— Chẳng phải đây chính là “quý bà” ở cổng khách sạn lúc nãy sao?

Lại gần nhìn kỹ, quý bà ấy càng toát lên khí chất cao quý, nhưng trên người không hề có chút kiêu ngạo nào. Gương mặt tròn đầy như đĩa bạc rạng rỡ ánh cười, hoàn toàn không thấy chút hung dữ nào.

Thấy Mạnh Kinh Hồng, mắt Chu Thanh Dao sáng lên: “Vóc dáng thế này mới gọi là đẹp!”

Bà ấy lườm đạo diễn Quách: “Cậu đã không múa biết bao nhiêu năm, không biết tiêu chuẩn thẩm mỹ bây giờ khác xưa lắm rồi sao, đâu còn gầy trơ xương như thời chúng ta mới là đẹp.”

Đạo diễn Quách bị phản bác nhưng vẫn tươi cười: “Được được, cậu là chuyên gia, cậu nói đúng.”

Bà ấy quay sang giới thiệu với hai cô gái: “Đây là cô Chu, bạn thân rất nhiều năm của cô, cũng là bậc tiền bối có tiếng trong ngành của các cháu. Cô Chu từng làm diễn viên chính cho đoàn kịch múa ở nước ngoài suốt nhiều năm. Hai năm gần đây mới về nước —— Tôi mới có may mắn mời bà ấy làm cố vấn giám sát vũ đạo cho đoàn phim.”

Mạnh Kinh Hồng và Trang Ý vội vàng chào hỏi.

Mạnh Kinh Hồng bình tĩnh liếc nhìn về phía cửa lều.

Không thấy chàng trai lúc nãy.

Chắc chỉ là tài xế của cô Chu……

“Dáng người thế này đừng nói là múa cổ điển, múa gì cũng hợp!” Chu Thanh Dao vẫn khen cô gái không ngớt. Bà ấy luôn thẳng thắn nên khen người khác cũng rất trực tiếp: “Sao dáng lại chuẩn thế này, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da thịt thì có—— Múa thì mông với đùi nhất định phải có thịt mới được, mới có sức! Nếu không sẽ có vài động tác nhảy cũng không nhảy nổi đâu.”

“Giáo viên của bọn cháu cũng nói điểm mạnh nhất của Kinh Kinh là cảm giác sức mạnh.” Trang Ý chớp lấy thời cơ, tranh thủ quảng bá bạn thân: “Kinh Kinh luôn đứng nhất chuyên ngành của bọn cháu, cậu ấy còn tự biện đạo lại《Điệu múa Kinh Hồng》, có rất nhiều thí sinh Nghệ thuật đã lấy làm mẫu để học đấy ạ!”

Đạo diễn Quách nhận ra điều gì đó: “Tên cháu là Kinh Hồng, điệu múa sở trường cũng là Kinh Hồng…… Đúng là điệu múa đúng như tên gọi!”

Mạnh Kinh Hồng mỉm cười: “Cô quá khen ạ.”

Nghiêng đầu suy nghĩ, đạo diễn lại hơi đăm chiêu: “Xuất sắc thế này, chỉ sắp xếp cho cháu một vai khách mời thì có phải hơi lãng phí nhân tài không……”

Mạnh Kinh Hồng khoát tay, còn chưa kịp mở miệng thì Trang Ý đã nắm lấy tay cô nói luôn: “Vậy đạo diễn thêm đất diễn cho cậu ấy đi ạ!”

“Sao có thể tùy tiện thêm vai được?” Đạo diễn Quách cười đùa, nói: “Hay là cháu nhường vai của cháu cho người ta nhé?”

Trang Ý rất nghĩa khí: “Đưa vai của cháu cho Kinh Kinh cũng được ạ!”

Trang Ý hơi mê tín, cô ấy luôn cảm thấy mình nợ bạn thân một lần may mắn:  Năm đó đoàn phim đến Học viện múa tuyển diễn viên, chính cô ấy nằng nặc kéo Mạnh Kinh Hồng đi đăng ký cùng. Cuối cùng cũng giống như bao câu chuyện theo khuôn sáo cũ khác, người chỉ đi theo cho có là Mạnh Kinh Hồng lại được đạo diễn để mắt coi trọng.

Nhưng năm đó Kinh Hồng toàn tâm toàn ý muốn vào Đoàn ca múa kịch Quốc gia, cô hoàn toàn không có ý định vào giới giải trí,  nên sau đó đoàn phim mới ký hợp đồng với Trang Ý……

“Được rồi, cậu đừng đùa nữa.” Mạnh Kinh Hồng khẽ nói với bạn thân rồi mỉm cười nhìn về phía hai cô giáo: “Mỗi ngành có chuyên môn riêng, cháu không biết diễn xuất, có thể đến đoàn phim làm khách mời để trải nghiệm một chút thế này là cháu đã thấy rất mãn nguyện rồi ạ.”

Dừng một chút, cô lại chân thành nói tiếp: “Nếu bên phía vũ đạo còn cần thêm người thì cháu rất sẵn lòng góp sức.”

Đạo diễn Quách và Chu Thanh Dao không nói gì, chỉ nhìn nhau đầy ăn ý, mặt lộ rõ vẻ tán thưởng—— Một cô gái xinh đẹp như hoa mơ ước bước vào chốn giải trí phồn hoa là chuyện thường tình. Nhưng có thể chịu được cám dỗ mà vẫn giữ vững ý muốn ban đầu thì thật sự hiếm có……

“Vậy trước tiên hãy thể hiện tài năng cho chúng tôi xem!” Đạo diễn Quách đứng dậy, mỉm cười nhìn Mạnh Kinh Hồng: “Múa một đoạn nhé?”

“Dạ được.” Mạnh Kinh Hồng không hề ngại ngùng, cũng cười đáp lại: “Có gì mong cô lượng thứ.”

“Vậy múa 《Điệu múa Kinh Hồng》 đi!” Trang Ý hào hứng đề nghị.

“Bên ngoài là một thảo nguyên rộng lớn——” Đạo diễn Quách chỉ ra ngoài lều Mông Cổ: “Không phải nên múa một điệu Mông Cổ sao?”

“Ôi đừng hạn chế con bé, múa cũng phải tùy tâm trạng chứ.” Chu Thanh Dao dùng ánh mắt cổ vũ Mạnh Kinh Hồng: “Cảm được gì thì múa cái đó.”

Mạnh Kinh Hồng ngẫm nghĩ một lúc và nhìn thấy chiếc váy Mông Cổ màu trắng đặt trong góc.

“Cháu có thể mượn cái này mặc một chút được không ạ?”

“Được chứ.” Đạo diễn Quách đưa váy cho cô: “Vốn dĩ đây là một bộ trang phục mẫu mà chúng tôi làm thử.”

Váy Mông Cổ khá rộng, Mạnh Kinh Hồng cởi áo khoác đồ tập ra, trực tiếp mặc váy vào người.

Rõ ràng chỉ là một chiếc váy múa tạm thời, vậy mà sau khi cô gái mặc vào, khí chất cơ thể lập tức thay đổi—— Trình độ chuyên môn hàng đầu có thể dễ dàng làm chủ bất kỳ trang phục và sân khấu nào.

Bước ra khỏi lều Mông Cổ và tiến ra bãi cỏ, cô tự nhiên đến mức chẳng khác nào một A Đồ Mã sinh ra tại vùng đất này, là hòn ngọc quý được thảo nguyên nuôi dưỡng.

Chu Thanh Dao, Trang Ý và đạo diễn Quách đứng phía sau quan sát, ba gương mặt đầy mong đợi: Động tác múa Mông Cổ rộng lớn phóng khoáng, tư thế tự do và thoải mái, rất hợp với kiểu vũ công thiên về sức mạnh, biết kết hợp sự mềm mại và cứng cỏi như Mạnh Kinh Hồng.

——Âm hưởng của khúc dạo đầu vang lên, lại là một khúc dân ca Mông Cổ êm dịu như nước:

“Chân trời có một cặp sao đôi, đó là đôi mắt trong giấc mơ của tôi

Trong núi có màn sương sớm, đó là sự dịu dàng đêm qua của em……”

Mạnh Kinh Hồng vung tay múa theo nhạc, vai cứng lưng mềm, vẻ tao nhã trời sinh.

Múa.

Múa ra nỗi lưu luyến của người chăn cừu với thảo nguyên, múa ra nỗi nhớ nhung của cô gái dành cho người yêu và gương mặt đỏ bừng khi không kìm nén được tình cảm.

Cũng múa cho…… Người không biết tên ở nơi chân trời.

Cho dù anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nữa.

Huống Dã bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng hình đang múa ở phía xa.

Nhìn cô uyển chuyển tao nhã, từng cử chỉ, từng động tác đều như đã từng quen thuộc.

Nhìn cô trong chiếc váy trắng khẽ tung bay, hệt như bước ra từ giấc mộng của anh.

——Cho dù nhìn thế nào cũng không thấy rõ gương mặt ấy.

Đôi mắt đen khẽ nheo lại, chàng trai nổ máy xe, lao thẳng vào thảo nguyên.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.