🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bắc Tuyền không nói hai lời, lập tức chạy theo sau hồ ly trắng.

 

Vệ Phục Uyên tuy không rõ tình hình, nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp.

 

Hồ ly trắng chạy qua hơn nửa con đường Kim Nguyên, đến ngã tư thì phanh gấp, đột ngột rẽ phải, có vẻ như muốn sang con phố đối diện.

 

Hầu hết các khu phố cổ ở Phụng Hưng có cấu trúc rất thẳng thắn, các ngõ nhỏ song song hoặc vuông góc với nhau, nhìn từ trên cao xuống giống như mấy ô "điền" ( 田 ) ngay ngắn lồng vào nhau.

 

Hồ ly nhỏ có mục tiêu rất rõ ràng.

 

Nó chạy đến con phố liền kề với đường Kim Nguyên, sau đó như một cơn gió nhảy lên cầu vượt, cuối cùng dừng lại giữa lối đi bộ và không ngừng xoay tròn đầy sốt ruột.

 

Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên đuổi kịp.

 

Nói đúng ra, cây cầu vượt này nên là một lối đi bộ nối liền giữa hai tòa nhà, lối vào được đặt trong hành lang, chỉ có khoảng mười lăm mét ở giữa là lộ thiên, có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh mà không bị che chắn.

 

Và bóng trắng của hồ ly hiện đang dừng ở giữa đoạn lộ thiên, giống như một con chó đuổi theo đuôi của chính nó, quay vòng vòng.

 

Vệ Phục Uyên chỉ vào hồ ly hỏi: "Nó có ý gì vậy?"

 

Bắc Tuyền trả lời:

 

"Nó đang nói cho chúng ta biết, âm khí của quỷ khuể biến mất ở đây."

 

Đồng thời, cậu nhìn quanh trái phải, cố gắng tìm ra lý do quỷ khuể xuất hiện ở đây.

 

"Cậu nhìn kìa!"

 

Bắc Tuyền chỉ ngón tay về phía lan can bên trái:

 

"Từ đây vừa vặn có thể nhìn thấy số 44 đường Kim Nguyên."

 

Vệ Phục Uyên nhìn theo hướng cậu chỉ, chợt bừng tỉnh đại ngộ.

 

Các tòa nhà trong khu vực này đa số không cao, lại rất dày đặc, gần như không có điểm cao nào có thể nhìn ra xa.

 

Nhưng trùng hợp ở góc độ này, đứng trên cầu vượt, họ có thể xuyên qua khe hở giữa hai tòa nhà để nhìn thấy một góc của số 44 đường Kim Nguyên ở con phố đối diện.

 

Vệ Phục Uyên nheo mắt cẩn thận phân biệt một hồi, rồi bổ sung thêm hướng, không quá chắc chắn hỏi:

 

"Chỗ đó... có phải là hành lang phía bắc tầng 4 không?"

 

Anh nuốt nước bọt cái ực:

 

"Chắc chắn là nơi Diệp Giai bị thiêu chết phải không?"

 

"Ừm."

 

Bắc Tuyền gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

 

Vệ Phục Uyên: "Nhưng, Diệp Giai... hay nói cách khác là quỷ khuể, nó làm gì ở đây?"

 

Nghĩ đến hai lần mình từng chạm trán kẻ hành quyết, Vệ thiếu gia gan dạ cũng mơ hồ thấy lạnh sống lưng.

 

"...Nó không lẽ muốn xem lại nơi mình bỏ mạng sao?"

 

Bắc Tuyền chống cằm, "Đúng là có vài quỷ khuể để tăng oán khí của ký chủ sẽ đưa họ về nơi đã chết, khiến họ phải lặp lại nỗi sợ hãi, đau khổ và bất cam trong khoảnh khắc cận kề cái chết."

 

Thì ra là vậy.

 

Vệ Phục Uyên nghĩ thầm:

 

Thảo nào Bắc Tuyền lại đề nghị tối nay đến số 44 Kim Nguyên Lộ để xem, hóa ra là đến để thử vận may, xem liệu có thể tình cờ gặp đúng tình huống anh ta vừa nói hay không.

 

Lúc này, Bắc Tuyền tiếp tục nói:

 

"Nhưng quỷ khuể thường sẽ không đưa ký chủ đến một nơi xa như vậy, trừ phi..."

 

Vệ Phục Uyên: "Trừ phi?"

 

"Trừ phi nơi này đối với Diệp Giai mà nói, có một ý nghĩa vô cùng quan trọng nào đó."

 

Bắc Tuyền dừng lại một chút:

 

"Hoặc có thể nói, là nơi có thể khiến Diệp Giai sản sinh lòng căm thù và oán khí mãnh liệt."

 

Trong lúc nói chuyện, Bắc Tuyền cũng không ngừng suy nghĩ.

 

Kinh nghiệm giao tiếp với quỷ khuể của cậu rất phong phú, cậu cũng rất quen thuộc với kịch bản của những kẻ đó.

 

Chúng giỏi nhất là nhìn trộm điểm yếu của con người, thông qua đủ loại k*ch th*ch tinh thần để phóng đại cảm xúc tiêu cực của con mồi, rồi từng chút một cắn nuốt và tiêu hóa những năng lượng tinh thần mà chúng coi là chất dinh dưỡng, cho đến khi đối tượng bị chúng bám vào người bị hút cạn.

 

Chỉ là, tại sao lại là cây cầu vượt này?

 

Bắc Tuyền thật sự không nghĩ ra điểm này.

 

Như cậu đã nói với Vệ Phục Uyên trước đó, Ảnh Tố tuy có thể thăm dò năng lượng của quỷ khuể, nhưng thời gian tác dụng lại rất ngắn, trong môi trường lộ thiên như thế này, phơi nắng nửa ngày là sẽ tan biến gần hết.

 

Cho nên suy đoán này cho thấy, quỷ khuể vừa mới dừng lại ở đây cách đây không lâu, và rất có thể đã điều khiển vong hồn Diệp Giai, từ hiện trường hỏa hoạn đi thẳng đến đây.

 

Vậy thì, cây cầu vượt này rốt cuộc có gì đặc biệt đối với Diệp Giai?

 

Quả thật, từ đây có thể nhìn thấy số 44 Kim Nguyên Lộ, hơn nữa còn là hành lang phía bắc tầng 4 nơi Diệp Giai bị thiêu chết, nhưng Bắc Tuyền cảm thấy, chỉ cần tìm thêm một chút ở gần đây, nhất định còn có thể tìm được những địa điểm tương tự...

 

Không, đợi chút!

 

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bắc Tuyền, nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức khó có thể nắm bắt.

 

"...Tiểu Vệ."

 

Bắc Tuyền bỗng nhiên gọi tên Vệ Phục Uyên.

 

Vệ Phục Uyên quay đầu lại: "Chuyện gì?"

 

"Tiểu Vệ, tôi hỏi cậu này."

 

Bắc Tuyền giơ tay, chỉ vào tòa nhà tối đen đã biến mất giữa muôn ánh đèn của thành phố.

 

"Cậu nhìn từ đây, có cảm giác gì?"

 

Vệ Phục Uyên nhíu mày, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bức tường ngoài ám khói của chung cư số 44 Kim Nguyên Lộ, trầm tư khoảng nửa phút rồi mới nghiêm túc trả lời:

 

"Chắc tôi sẽ cảm thấy rất đáng sợ, dù sao thì đã từng xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng như vậy, còn có người chết ở trong đó."

 

Anh nói tiếp: "Nhưng chính vì biết nơi đó từng xảy ra tai nạn, tôi mới không nhịn được mà cứ nhìn mãi..."

 

Vệ Phục Uyên suy nghĩ một chút để chọn từ: "Mặc dù hơi thất lễ với người đã chết, nhưng có lẽ phần lớn mọi người khi đi ngang qua những căn nhà xảy ra chuyện không may, khó tránh khỏi sẽ mang theo chút tâm lý tò mò muốn tìm kiếm cái lạ."

 

Bắc Tuyền gật đầu.

 

"Vậy, nếu là lúc hỏa hoạn đang xảy ra thì sao?"

 

Cậu lại hỏi.

 

"Ồ, vậy thì tôi chắc sẽ dừng lại để vây xem thôi!"

 

Vệ Phục Uyên nhìn sang hai bên, cố gắng nhập vai người đứng xem một cách sâu sắc hơn.

 

"Nếu phát hiện đằng xa có khói bốc lên, chắc chắn sẽ tìm một chỗ gần đó có tầm nhìn tốt để xem rốt cuộc tình hình thế nào..."

 

"Ừm."

 

Bắc Tuyền tiếp lời Vệ Phục Uyên:

 

"Và rồi cậu tám phần sẽ chạy đến cây cầu vượt này, đứng ở vị trí chúng ta đang đứng bây giờ."

 

Vệ Phục Uyên mở to mắt, chợt hiểu ra ý của ông chủ mình.

 

"Cậu muốn nói, có người có thể ở đây -"

 

Ban đầu anh định nói có người có thể ở đây tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Giai bị thiêu chết, nhưng nói đến nửa chừng, Vệ Phục Uyên lại ấp úng dừng lại:

 

"Nhưng không đúng, nhìn thấy một tòa nhà cháy mà vây xem chẳng phải rất bình thường sao? Nếu chỉ nhìn một cái thôi mà cũng bị Diệp Giai ghi hận, vậy thì muốn điều tra rõ thân phận thật sự của A Quân cũng quá khó khăn đi? Kể cả lúc đó là nửa đêm, ước chừng những người vây xem không trăm người thì cũng phải mấy chục chứ?"

 

"Ừm."

 

Bắc Tuyền cũng đồng ý với suy nghĩ của trợ lý mình.

 

"Vì vậy, nếu A Quân thật sự đã từng đứng ở đây, vậy thì việc hắn làm, hẳn không chỉ đơn thuần là vây xem."

 

- Không chỉ đơn thuần là vây xem!

 

Câu nói này như một tiếng sét đánh, tức thì khiến Vệ Phục Uyên bừng tỉnh, mọi khúc mắc được gỡ bỏ.

 

"Vcl!"

 

Vệ thiếu gia cuối cùng cũng vỡ lẽ, buột miệng chửi thề ngay trước mặt Bắc Tuyền.

 

Anh lập tức rút điện thoại ra khỏi túi, ngón tay lướt nhanh, ấn mạnh liên hồi trên màn hình.

 

Vừa ấn, Vệ Phục Uyên vừa nói với tốc độ cực nhanh:

 

"Cậu không dùng smartphone nên không biết đúng không? Mấy cái nền tảng video ngắn bây giờ loạn lắm, để câu view, thứ gì quái dị cũng dám đăng lên!"

 

Nói đoạn, anh đã dựa vào trí nhớ mà tìm kiếm các video liên quan, sau đó sắp xếp lại theo thứ tự thời gian.

 

"Cậu xem cái này!"

 

Vệ Phục Uyên cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn, sau đó chẳng nói chẳng rằng nhét điện thoại vào tay Bắc Tuyền.

 

Trên màn hình đang phát một đoạn video.

 

Không biết đoạn video này đã được chuyển tay bao nhiêu lần, các logo chồng chéo lên nhau, chất lượng hình ảnh cũng rất tệ.

 

Thế nhưng Bắc Tuyền vẫn nhận ra ngay lập tức, video này được quay từ vị trí hiện tại của họ, góc độ và độ cao đều khớp với tầm nhìn của cả hai lúc này.

 

Chỉ là trên màn hình đang chiếu cảnh vụ hỏa hoạn lớn tại số 44 Kim Nguyên Lộ đang diễn ra.
Hình ảnh dường như được quay bằng điện thoại di động, người quay có vẻ rất kích động nên màn hình liên tục rung lắc. Trung tâm hình ảnh là một góc tầng 4 phía bắc của tòa nhà số 44 Kim Nguyên Lộ lộ ra giữa hai tòa nhà, có thể thấy khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa đỏ cam dưới tác động của gió lùa trong hẻm càng cháy mạnh mẽ, không ngừng lan rộng xuống phía dưới, nhuộm đỏ cả màn đêm rạng sáng.

 

Đồng thời, còn có một giọng nam trẻ tuổi đang phấn khích la hét, dường như vì được tận mắt chứng kiến vụ cháy ở cự ly gần mà hưng phấn đến khó kiềm chế.

 

Mặc dù chất lượng âm thanh rất tệ, nhưng Bắc Tuyền vẫn nhận ra đó chính là giọng của A Quân.

 

"Uầy, chỗ đó có người!"

 

Một tiếng hét thất thanh của A Quân từ phía sau màn hình, sau đó điện thoại rung lên vài cái, tiêu cự được kéo gần lại.

 

Quả thật, đúng như lời người quay, nhờ ánh lửa, màn hình đã bắt được một bóng người đang chập chờn trong tòa nhà đang cháy.

 

Đó là một người phụ nữ tóc dài, bị ngọn lửa và khói đặc dồn đến cuối hành lang tầng cao nhất, cô ấy điên cuồng lay mạnh tấm lưới chống trộm chặn đường thoát của mình, đồng thời qua tư thế đập phá và kêu cứu của cô mà xem, hẳn là cô ấy đã tuyệt vọng đến tột cùng, nhưng vẫn cố gắng cầu cứu ra bên ngoài.

 

"Vãi beep! Là một người phụ nữ!"

 

"Sắp bắt kịp rồi! Mọi người xem, ngọn lửa sắp thiêu tới cô ấy!"

 

A Quân vẫn còn lải nhải, giọng điệu phấn khởi.

 

"Vãi! Cháy rồi! Cháy rồi!"

 

Trong hình ảnh, chỉ trong vỏn vẹn một phút, khói đặc cùng ngọn lửa đã thiêu rụi hành lang tầng 4, "phừng" một tiếng nuốt chửng cô gái bị dồn vào đường cùng.

 

Bóng người như quả cầu lửa chỉ lóe lên trong màn hình chớp nhoáng, rồi biến mất hoàn toàn.

 

Mà A Quân vẫn còn phấn khích kêu lên:

 

"Quá quá ư là k*ch th*ch! Thật sự cháy rồi!"

 

"Thấy chưa? Cô gái kia cháy rồi không?"

 

Video đến đây đột ngột im bặt.

 

"Thì ra là thế."

 

Bắc Tuyền trả điện thoại lại cho Vệ Phục Uyên.

 

"Ừm, tôi đoán đúng là như vậy."

 

Vệ Phục Uyên giải thích cho Bắc Tuyền, người chưa bao giờ dùng smartphone, về việc anh đã nghĩ ra thân phận của A Quân như thế nào.

 

Trước đây, khi tình cờ lướt mạng xã hội, anh thấy một nữ sinh cùng lớp chia sẻ một bài Weibo.

 

Chủ bài viết tình cờ đi ngang qua hiện trường một vụ hỏa hoạn, quay lại video về việc có người gặp nạn lúc đó.

 

Có lẽ vì người quay phim trong suốt quá trình đều tỏ ra quá phấn khích, coi tai nạn như một tin đồn thú vị, không hề có chút lòng kính sợ hay đồng cảm với người đã chết, thái độ này đã chọc giận đông đảo quần chúng vây xem, bị chia sẻ và bình luận hàng loạt những lời mắng chửi, gây ra một cuộc tranh cãi nhỏ.

 

Khi Vệ Phục Uyên nhìn thấy bài Weibo đó, người quay đã rất sợ hãi và xóa sạch video.

 

Vệ Phục Uyên bấm vào phần bình luận xem qua, sau khi đại khái hiểu được nguyên nhân và hậu quả, anh đã bỏ qua chuyện này, giống như vô số tin tức thời sự không quá quan trọng khác.

 

Lúc đó anh không xem video, đương nhiên không hiểu rằng bài Weibo bị mắng hàng nghìn bình luận đó chính là quay lại hiện trường vụ hỏa hoạn số 44 Kim Nguyên Lộ, càng không biết người quay video lại chính là A Quân mà họ đã tìm kiếm bấy lâu.

 

Nếu không phải vừa rồi Bắc Tuyền đã dẫn dắt anh một phen "trinh thám", Vệ thiếu gia cũng sẽ không bất chợt lóe lên linh cảm, từ một góc ký ức tìm ra chi tiết nhỏ này, rồi từ những "tàn tích" trên mạng Internet mà tìm lại được đoạn video đó.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.