Ngày 31 tháng 7, thứ Bảy, 2 giờ 40 phút sáng.
Bắc Tuyền nhẹ nhàng lẻn về Tam Đồ Xuyên, cẩn thận kéo cửa ra, thấy trong phòng vắng lặng, mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đóng cửa lại.
"Đã về rồi."
Phía sau bất ngờ vang lên một giọng trẻ con trong trẻo.
Bắc Tuyền sợ đến suýt vứt cả dù đi, quay đầu lại túm lấy cục thịt mập lùn bốn đầu rưỡi người, đưa tay che miệng.
"Suỵt!"
Cậu hạ giọng, hung dữ đe dọa: "Nếu kinh động Chu Lăng, tôi -"
Điền Gia Tân ngẩng đầu nhìn Bắc Tuyền, đôi mắt nhỏ chớp chớp, vẻ mặt phúc hậu và vô hại.
Nhóc đưa tay chỉ lên trần nhà.
Bắc Tuyền hiểu ý, buông Điền Gia Tân ra.
Hai người lén lút như ăn trộm, không một tiếng động đi lên lầu, thẳng đến sân thượng.
Đây là địa bàn của Điền Gia Tân.
Bản thể của nó là một cây điền thất, cần ăn sương uống gió, tinh hoa nhật nguyệt mới có thể tiếp tục tu luyện, nên Bắc Tuyền đặc biệt dành ban công cho nó.
Tiểu bằng hữu Gia Tân cũng không hề coi mình là người ngoài, trực tiếp xây một nhà kính ở đây, bên trong trồng đầy các loại cây thuốc, bình thường ngoài việc giúp Bắc Tuyền một vài việc nhỏ, thời gian còn lại đều tiêu tốn trong nhà kính.
Hôm nay là ngày 23 tháng 6 âm lịch, trăng hạ huyền, ánh trăng mờ ảo.
Nhưng Điền Gia Tân vẫn ngồi xếp bằng trong bóng tối, ngửa đầu làm động tác hít thở.
Bắc Tuyền nghiêng đầu nhìn Điền Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hai-da-thoai-lu-cat-cat/2853881/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.