Lần này, Vệ Phục Uyên ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Chiếc ô nhọn hoắt như một con dao nung nóng cắt vào mỡ vàng, xuyên thủng ngay lập tức khối bóng đen trên người quỷ. Công đức kim quang tràn ra, như một gáo nước lạnh tạt xuống, khoảnh khắc nghiền nát hình dáng của quỷ.
Khối bóng đen co kéo, biến dạng, âm khí loạn xạ, giống như một con bạch tuộc lớn kinh hãi, phi nhanh mà chạy trốn. Vệ Phục Uyên thừa thắng xông lên, múa may chiếc ô, đâm về phía con quỷ bị hắn dồn vào góc tường.
Con quỷ không hề phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng thân thể nó vặn vẹo dữ dội, bẻ một góc cực kỳ khoa trương để tránh mũi ô đầy công đức kim quang, rồi "vèo" một cái, ẩn mình vào trong bức tường. Con quỷ biến mất.
Vệ Phục Uyên vẫn giữ tư thế một tay cầm ô, trợn tròn hai mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm bức tường trắng tinh. Hắn không biết con quỷ đã chạy thoát hay chỉ tạm thời rút lui, ẩn mình trong bóng tối chờ đợi cơ hội tấn công bất ngờ.
Ngay giây tiếp theo, Vệ Phục Uyên cảm thấy sau gáy bỗng nổi lên một luồng hàn ý, khiến anh rợn tóc gáy theo phản xạ.
Ngay sau đó anh nhận ra, đó là ánh mắt của một người khác.
Vệ Phục Uyên đột nhiên quay đầu lại, rồi sững sờ tại chỗ. Anh quả nhiên nhìn thấy một "người" khác. Bóng người dáng vẻ nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, mắt hạnh, tóc ngắn, chính là Hứa Lôi mà anh đã gặp vào ban ngày.
Nhưng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hai-da-thoai-lu-cat-cat/2853890/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.