Ngày 9 tháng 8, thứ hai, 8 giờ 42 phút sáng.
Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn đang ngồi ăn sáng tại bàn ăn.
Chu Lăng như thường lệ không xuất hiện, còn Điền Gia Tân thì sáng sớm đã ôm chiếc lồng chim mới của mình ra ngoài khoe chim rồi.
Khương Nam Ngạn vừa từ Nguyệt Linh Sơn trở về, không biết là vì mệt mỏi sau chuyến đi hay vì cuối cùng đã xác nhận rằng mối tình đầu đã tan biến theo gió, cả người đều có chút héo hon, ăn sáng cũng không ngon miệng.
Bắc Tuyền thấy dáng vẻ ủ rũ của đồng chí Tiểu Khương trông có vẻ đáng thương, bèn bóc một quả trứng luộc nước trà và đặt vào bát của hắn.
Khương Nam Ngạn gắp quả trứng, cắn một miếng, nhai hai cái, bỗng nhiên lấy tay che mặt khóc òa lên.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên nhìn hắn một cách khó hiểu.
Khương Nam Ngạn giơ nửa quả trứng còn lại ra, "Ngay cả lòng đỏ cũng không có, quả nhiên tôi rất xui xẻo huhu! Nếu không phải cái vận đen này, ngày xưa Tiểu Lan đã không chia tay với tôi!!"
"Không có lòng đỏ?"
Vệ Phục Uyên nghi hoặc: "Không thể nào?"
Anh gắp quả trứng luộc nước trà của mình cắn một miếng, vừa nhìn, là trứng hai lòng.
Khương Nam Ngạn khóc to hơn nữa.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên đành phải an ủi hắn một hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được đồng chí Tiểu Khương bình tĩnh lại.
Khương Nam Ngạn xử lý nốt phần bánh quẩy và sữa đậu nành còn lại, tạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hai-da-thoai-lu-cat-cat/2853927/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.