Vệ Phục Uyên: "!!!"
Nói không quá lời, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái đầu thò vào phòng, Vệ thiếu gia, người vốn luôn cho mình là gan dạ, giờ đã thực sự biết thế nào là "hồn bay phách lạc".
Cùng lúc đó, Bắc Tuyền đột ngột đưa hai tay ra, một tay trên một tay dưới, bịt kín miệng và mũi Vệ Phục Uyên.
Vệ Phục Uyên giật mình.
Trong chớp nhoáng, anh thế mà lại hiểu được ý của Bắc Tuyền.
- Không được lên tiếng, không được thở!
Vệ Phục Uyên lặng lẽ nắm chặt tay Bắc Tuyền.
Trong con hẻm tối tăm chật chội, dưới một cái sọt rách và một tấm chăn cũ nát, Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên áp sát vào nhau, khoảng cách gần đến không còn một kẽ hở.
Và trên đầu họ, là một cái đầu nối với cái cổ dài ngoẵng.
Cái đầu đó từ từ đảo một vòng trong con hẻm.
Cái cổ dài linh hoạt một cách kỳ lạ, với những đường cong duyên dáng, đi tuần tra từng ngóc ngách.
Vệ Phục Uyên bất động cuộn tròn dưới cái sọt.
Tay Bắc Tuyền áp chặt miệng mũi anh, lòng bàn tay lạnh như băng.
Vệ Phục Uyên thậm chí còn cảm nhận được một chút run rẩy mỏng manh gần như không thể nhận ra.
Chính cái run rẩy khó nhận thấy này làm cho Vệ Phục Uyên nhận ra, Bắc Tuyền đang căng thẳng.
Cái người mà trước đây, dù bị thương hay khó chịu trong người, vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, điềm nhiên, dường như không hề có điểm yếu, lúc này lại căng thẳng đến nỗi tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hai-da-thoai-lu-cat-cat/2853933/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.