Thật chậm bước qua Ngự Hoa viên, bên tai lại nghe được tiếng khóc của hài tử, Tiểu Bạch thân thể ngưng trọng, quay đầu nhìn lại, mới ở nơi đó đi đến.
Ngoài dự tính lại nhìn thấy hài tử Tô Ưu Ân ngồi trên bệ đá, nhãn châu lưu đầy lệ quang, cúi đầu xuống thật thấp.
Hài tử dùng tay liên tục dụi mắt, khiến nhãn quang đều trương phình.
Tô Ưu Ân vốn là khóc nháo, đột nhiên nhận thức ở bên cạnh đưa đến khăn tay, ngẩng đầu nhìn, lưu đến nàng ngạc nhiên "Phạm thúc thúc?"
"Như thế nào ở nơi này ưu thương?" Tiểu Bạch không nhanh không chậm hỏi một câu.
Tô Ưu Ân cũng không có hồi đáp nàng, trở lại cúi đầu tiếp tục nàng đại sự khổ sở.
Nhìn hài tử đối bản thân không muốn nói, Tiểu Bạch cũng không tiếp tục áp nàng, im lặng ngồi ở bên cạnh hài tử, cẩn trọng chú tâm nàng.
"Phạm thúc thúc!" Tô Ưu Ân càng khóc càng đau lòng, đến không thể chịu đựng nữa, mới ở phía nhân khẩu bên cạnh tiến đến đối phương trong lòng, ủy khuất thành tiếng.
Tiểu Bạch giữ lấy thân ảnh nhỏ trong lòng, ôn nhu xoa hài tử cái đầu.
"Hức...!hức..
" Tô Ưu Ân vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của đối phương, nàng đều không muốn để tâm đến cái gì là thể diện nữa, chỉ cần biết hiện tại nàng chính là phi thường đau lòng, chỉ muốn khóc thật lớn, bỏ mặc người khác có nhìn thấy hay không, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hong-vu/212053/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.