Trong khách sạn.
Hứa Tri Nguyện và Thịnh Đình An vừa hôn nhau lưu luyến chưa rời, thì Lương Văn Âm từ phim trường trở về, gõ cửa phòng.
Ánh mắt cô thoáng qua gương mặt đỏ bừng của Hứa Tri Nguyện, rồi nhìn thấy ngay sau lưng là bóng dáng cao lớn, khí chất nho nhã – ngoài Thịnh Đình An thì còn ai khác?
Lương Văn Âm mỉm cười, khách khí chào hỏi:
“Thịnh Nhị gia, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”
Thịnh Đình An thừa hiểu, chuyến đi M quốc lần này của Hứa Tri Nguyện, phần nhiều là vì cô ấy – Lương Văn Âm.
Hơn nữa, cơ hội này vốn dĩ là Tằng Yến dành cho.
Anh liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay, hạ giọng:
“10 giờ rưỡi, anh đến tìm em.”
Lương Văn Âm mỉm cười. Chỉ hai tiếng thôi, nhưng cũng đủ để thấy là anh để tâm.
Trước khi đi, Thịnh Đình An còn nói:
“Ở đường Tùng Giang có một căn biệt thự bỏ trống, giá năm mươi triệu. Người liên hệ, để Tri Tri gửi cho em.”
Lương Văn Âm cong môi:
“Tôi đã tìm hiểu rồi, giá tối thiểu bên đó cũng một tỷ. Tôi sẽ trả cho anh ấy đúng giá.”
Ánh mắt Thịnh Đình An thoáng thu lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hứa Tri Nguyện:
“Chờ anh một lát, rồi anh quay lại.”
Lương Văn Âm đột nhiên hỏi:
“Anh ấy… còn sống ở Tùng Giang sao?”
“Không.”
Chỉ một chữ, lại nặng trĩu như hòn đá rơi xuống tim.
Cánh cửa khép lại.
Lương Văn Âm gượng gạo nặn ra một nụ cười, bước đến quầy rượu, rót đầy hai ly.
Ngửa cổ, uống cạn trong một hơi.
Hai bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-kieu-thinh-sung-nga-bat-hat-bach-chuc/2875811/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.