Hứa Tri Nguyện khẽ nâng vạt váy dài, chạy vội về phía anh như lửa bén.
Đôi tay trắng ngần ôm chặt lấy eo anh, má áp vào lồng ngực rắn chắc, mũi ngửi thấy hương trầm quen thuộc, khiến cô cảm thấy an lòng một cách kỳ lạ.
Bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm, là giọng nói dịu dàng của anh:
“Anh nhớ em quá, chờ không nổi hết một tháng, nên phải đến sớm để gặp em.”
Vòng tay anh siết rất chặt, chặt đến mức cô khó thở. Hứa Tri Nguyện đưa tay chống nhẹ lên ngực anh, khẽ thì thầm:
“Em cũng nhớ anh… Thịnh Đình An, chúng ta từ nay đừng xa nhau nữa, được không?”
“Được.”
Nụ hôn sau bao ngày xa cách cuồng nhiệt như dã thú, cuốn lấy cả hai. Lớp vải mỏng manh giữa họ bỗng trở nên dư thừa.
Đôi tay anh linh hoạt kéo khóa sau lưng cô, cổ áo trễ xuống, rơi hờ hững nơi bờ vai mảnh mai như cánh ve. Bàn tay lớn tùy ý v**t v* tấm lưng nõn nà.
Cô bị hôn đến mềm nhũn, thở gấp, đôi mắt phượng long lanh rưng rưng:
“Em… đứng không vững nữa rồi.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh đã ngập tràn d*c v*ng. Anh siết lấy vòng eo mảnh khảnh, đưa cô nằm xuống giường.
Cô dưới, anh trên.
Y phục xộc xệch, chỉ còn lớp nội y màu tím violet ôm trọn đường cong kiều diễm. Làn da mềm mại, cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ anh, đôi chân thon dài dán chặt vào hông anh.
Khung cảnh gợi tình ấy khiến gân xanh trên mu bàn tay anh nổi rõ.
Lửa trong tim cả hai bùng cháy dữ dội, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-kieu-thinh-sung-nga-bat-hat-bach-chuc/2875845/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.