A Lỗ Trác không đồng ý, sai quân lính tiếp tục hành hình Tần Quyên, không được chậm trễ. Quân côn liên tiếp đánh xuống người hắn.
Văn Nhân Huỳnh không chịu từ bỏ ý định, khổ sở cầu xin A Lỗ Trác.
Lúc bấy giờ, thiếu niên tướng quân vẫn yên lặng chịu đòn kia mới ngẩng đầu lên, khàn giọng nói, "Văn Nhân Huỳnh, ngươi lui ra....."
Tần Quyên vừa lên tiếng thì tiếng chân đã dồn dập vang lên ngoài doanh trướng.
"Đại....Đại nhân....." Kỵ binh hốt hoảng kêu lên.
Ngoài lều, mưa ào ào trút xuống, là trận mưa lớn nhất trong mùa hè năm nay.
Một nam nhân tuấn mỹ thân mặc chiến bào trắng bạc, gương mặt thêm phần nghiêm nghị, cùng kỵ binh công khai xông thẳng vào doanh trướng.
Gia chủ Bá Nha Ngột thị chẳng phải đang trên đường tới Khả Thất Cáp Nhi hay sao?
Tại sao y lại về đây?
A Lỗ Trác kinh ngạc đi tới, "Hồ Hồ đại nhân, ngài...."
Triệu Hoài Chi lạnh lùng liếc mắt, khiến A Lỗ Trác lập tức câm miệng.
Kỵ binh Bá Nha Ngột thị đỡ Tần Quyên dậy. Bấy giờ, Triệu Hoài Chi mới lên tiếng, "Tướng quân có lệnh, những người chưa rút lui lập tức chuẩn bị chiến giáp lên ngựa, giờ Dần doạt lại Phong Linh khẩu, nếu làm hỏng chuyện thì chém không tha."
Nghe mệnh lệnh của đại tướng quân do Bá Nha Ngột thị gia chủ truyền về, tướng lĩnh trong doanh vô cùng khiếp sợ.
A Lỗ Trác cũng hiểu ra, nếu đại tướng quân có thể sai Hồ Hồ truyền lệnh thì hắn nhất định cũng chỉ ở quanh đây.
A Lỗ Trác không dám hỏi thêm, lập tức khom người hành lễ rồi rụt đầu rụt cổ, khó khăn lắm mới gom đủ dũng khí đi ngang qua Hồ Hồ để ra khỏi lều.
Những kỵ binh đang hành hình các bách phu trưởng và 50 phu trưởng cũng lui ra bên ngoài hết.
Bấy giờ, Triệu Hoài Chi cũng tiến tới, đỡ lấy Tần Quyên. Kỵ binh Bá Nha Ngột thị biết ý, bèn lui ra ngoài.
"Ngươi sao rồi.....?" Triệu Hoài Chi run giọng hỏi.
Tần Quyên lắc đầu. Hắn không phải chưa từng chịu quân côn, dù sao lúc nhỏ cũng có nhiều khi không nghe lời. Có điều lúc ấy chỉ bị đánh vào mông, hơn nữa đại doanh Cát Cáp Bố tuy tàn nhẫn nhưng khi đánh trẻ con cũng không quá nặng tay.
Lần này chịu bấy nhiêu quân côn, nói không đau là nói dối.
Hắn ngày đêm kiêm trình, tức tốc lên đường đuổi tới đây, cơ thể vốn đã mệt mỏi rã rời, trận đòn kia chính là giọt nước tràn ly.
Nhưng lạ làm sao, khi nghe thấy giọng của Triệu Hoài Chi, trông thấy Triệu Hoài Chi đứng trước mặt mình, bao nhiêu đau đớn mệt mỏi đều bay biến hết, chỉ thấy mơn man nhẹ nhàng như có làn gió mát thổi qua cõi lòng.
"Thời gian không có nhiều, để ta sai quân y đến khám cho ngươi. Ta phải ra ngoài trước một chuyến." Triệu Hoài Chi dịu dàng nói.
Tần Quyên gật đầu, "Ngươi đi đi."
Quân y kiểm tra thân thể cho Tần Quyên, bảo hắn uống chút thuốc rồi cũng đi ngay.
Tần Quyên chẳng nghỉ ngơi lấy một khắc, đã cưỡi Thất Ca lên đường.
"Vì sao lại nhất định phải là Phong Linh khẩu?" Tần Quyên hỏi Triệu Hoài Chi.
Thực ra, toàn bộ thành Hổ Tư Oát Nhĩ đã rơi vào tay địch rồi, sao Ninh Bách lại liều lĩnh dốc toàn binh lực để tấn công Phong Linh khẩu ở thành Hổ Tư Oát Nhĩ?
Giờ còn không dám chắc có thể đánh vào thành hay không cơ mà.
Binh Bách lại nói, giờ Dần phải giành lại Phong Linh khẩu?
Rốt cuộc vì sao hắn dám chắc chắn thế?
*
Trời mưa như trút nước, họ vừa hành quân vừa nói chuyện, nhờ tiếng mưa che giấu.
Hành quân dưới trời mưa lớn hết sức gian nan.
Trong trí nhớ, đã lâu lắm rồi hắn không gặp trận mưa nào dai dẳng như vậy trên thảo nguyên.
Thi thoảng còn có tiếng sấm rền.
Khiên Giác dẫn đại quân đi đầu, Tần Quyên thì theo đoàn của Bá Nha Ngột thị.
Tần Quyên hỏi Triệu Hoài Chi, "Đại quân hiện tại có bao nhiêu người? Ngươi có bao nhiêu người? Ninh Bách có bao nhiêu người."
"Đại quân chưa đến 3000 người. Ta chỉ mang theo 300 quân vòng lại đây. Còn Ninh Bách....Chắc chỉ có mấy chục...." Triệu Hoài Chi nói.
Vì tiếng mưa quá lớn, y phải lặp lại một lần, Tần Quyên mới nghe được.
Tần Quyên vuốt nước trên mặt, kêu lên, "Ít vậy thôi sao!"
"Đúng." Triệu Hoài Chi gật đầu.
Tần quyên càng không hiểu ý định của Ninh Bách ra sao. Chẳng lẽ bắt bọn họ đâm đầu vào chỗ chết?
Đi được chừng nửa canh giờ, nhóm Tần Quyên đã bắt đầu thoáng thấy thành Hổ Tư Oát Nhĩ. Bấy giờ Tần Quên mới nhận thấy, họ không gặp phải nhóm tàn quân nào đang tác chiến cả.
Nói cách khác, Hi Gia cùng người của Đóa Nhan thị đã dời chiến trường đi nơi khác rồi.
Nếu quân Tháp Tháp lầm tưởng quân của Hi gia và Đóa Nhan thị là quân chủ lực thì nhất định sẽ dồn phần lớn quân tinh nhuệ đi truy kích.
Thế thì không chừng họ lại thành công đoạt được Phong Linh khẩu thật.
Trận đánh ác liệt này có thành công hay không phụ thuộc vào việc Ngột Thấm Đài có thể cầm chân được địch đủ lâu không.
Tần Quyên cắn răng nói, "Nếu như Ngột Thấm Đài chết thì Viết Viết cũng không thoát khỏi trách nhiệm."
"Ngươi còn lo chuyện này sao?"
"......."
Triệu Hoài Chi nhếch môi cười, nhìn Tần Quyên qua màn mưa. Ánh mắt như sao sáng ngàn năm, thông tỏ mà thương xót, "Ngươi có nghĩ vì sao người dẫn dắt tàn quân lại là Đóa Nhan Ngột Thấm Đài không? Đến cả Hi gia chịu trách nhiệm cai quản thành Hổ Tư Oát Nhĩ mười mấy năm nay cũng đã rút lui rồi, tại sao lại để thiếu chủ của Đóa Nhan thị ở lại?"
Tần Quyên kinh hãi ngẩng đầu nhìn Triệu Hoài Chi.
Tất cả đều có mục đích. Đó là không để Ngột Thấm Đài sống sót quay về.
Nếu thiếu chủ Đóa Nhan thị chết, vậy quân đội cùng tài phú của Đóa Nhan thị sẽ về tay ai?
Là tông tộc Hột Nhan thị sao? Vậy gia chủ Đóa Nhan thị sẽ quy tội ai cho cái chết của Ngột Thấm Đài? (Đương nhiên là Viết Viết)
Hết thảy những chuyện này, ai được lợi nhất, ai bất lợi nhất?
Vừa nghe đã hiểu.
Đã ở cảnh này rồi, những kẻ đó còn mưu tính lợi ích cho bản thân.
Chẳng lẽ trong mắt họ, chiến tranh chỉ là một trò chơi, còn mạng người chỉ là những con số....Tất cả để đổi lấy quyền lực trong tay.
Dùng hàng ngàn hàng vạn để đổi lấy một.
Chiến trường đẫm máu tàn khốc vẫn như năm xưa, khiến hắn vô cùng ghê tởm.
Triệu Hoài Chi chỉ muốn Tần Quyên hiểu, đã ở địa vị cao thì ai cũng phải đảm nhận hai vai, con thú vả kẻ săn mồi. Không chủ động săn thì sẽ bị săn.
Không một cái có thể chỉ sống vì mình.
"Ngột Thấm Đài sống chết ra sao, chỉ đành nghe theo ý trời. Giờ ngươi phải làm tốt việc của mình đã, không lo được cho họ đâu." Triệu Hoài Chi thấp giọng khuyên.
Giữa mưa to gió lớn, họ tập kích quân Tháp Tháp thủ thành Hổ Tư Oát Nhĩ vào đêm khuya.
Khiên Giác hạ lệnh, quân tiên phong không được quay đầu, xông thẳng đến Phong Linh khẩu trong thành.
Hổ Tư Oát Nhĩ bị công hãm mới ba ngày, hệ thống phòng thủ chưa thiết lập chặt chẽ, không khó công phá. Huống gì Ngột Thấm Đài đã giúp họ cầm chân quân chủ lực của địch rồi.
Kỵ binh ào ào xông qua cổng thành, thẳng tiến đến Phong Linh khẩu.
Giữa màn mưa giăng kín, đoàn người hừng hực khí thế xông qua. Lệnh quân khiến họ không thể quay đầu lại, cho nên không một ai chùn bước.
Quân Tháp Tháp không khỏi hoài nghi, vì sao chúng đột nhiên trở nên hung hãn như vậy? Phải chăng là có viện quân hỗ trợ?
Bằng không quân Mông Cổ đêm trước vừa bị đánh tơi bời, sao đêm nay đã quay về đột kích?
"Điều tra ra chưa? Là người của ai?" Tháp Tháp đại tướng hỏi thủ hạ.
Thủ hạ lắc đầu.
Đại tướng còn chưa kịp nổi cơn lôi đình thì chiến báo đã đến.
"Đại nhân, có phục binh ở Phong Linh khẩu!"
"Tại sao trong thành lại có phục binh? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy!" Đại tướng Tháp Tháp vung chân đá văng gã.
Binh sĩ kia còn chưa kịp thở một hơi, đã có dịch binh khác mang chiến báo về "Đại nhân, trong thành có phục binh. Họ tấn công Phong Linh khẩu!"
"Bổn tướng biết rồi! Còn không máu cút đi điều tra xem là quân của ai!"
*
Nhờ có người của Khiên Giác giữ chân quân thủ thành, kỵ binh Bá Nha Ngột là những người đầu tiên xông đến Phong Linh khẩu.
Lúc nhóm Tần Quyên liều chết xông qua, nơi đó lửa đã bốc đến tận trời.
"Sao lại có quân Mông Cổ ở đây?" Tần Quyên nghi hoặc lên tiếng.
Đang lúc hắn thắc mắc thì chợt nghe quân Mông Cổ phía đó phất cờ hò reo, "Viện quân đến rồi! Viện quân của ta đến rồi!"
Rốt cuộc ai là viện quân....
Nếu Tân Quyên đoán không lầm thì chỉ có hai khả năng.
Một là Ninh Bách đã sắp xếp phục binh trong thành Hổ Tư Oát Nhĩ ngay từ đầu.
Nhưng Ninh Bách đâu thể nào lưu binh sĩ ở thành Hổ Tư Oát Nhĩ được, vì Hi gia gia chủ trước khi mất vô cùng đề phòng hắn.
Cho dù Ninh Bách có là đại tướng quân được Đại Đô phái đến giúp nhưng Hi gia nhất định ép Ninh Bách phải đóng quân ngoài thành Hổ Tư Oát Nhĩ cơ mà.
Hi gia cảnh giác với Ninh Bách như vậy, hắn chắc chắn không thể nào sắp xếp phục binh trong thành.
Cho nên.....
Ý tưởng thứ hai lóe lên trong đầu Tần Quyên. Phục binh đó chính là người của Hột Nhan thị luôn chơi trò mất tích bấy lâu nay.....
Nghĩ vậy, Tần Quyên tiện tay túm một kỵ binh Mông Cổ ở đó, "Tướng quân Bác Bác Nộ ở đâu?"
Tần Quyên thật ra đang lừa bọn họ. Hắn nói vậy thì sẽ có hai khả năng. Nếu đám người này không phải người của Hột Nhan thị thì sẽ phản bác hắn. Nếu là người của Hột Nhan thị thì sẽ nghĩ hắn tới để liên lạc.
"Tướng quân ở núi Phong Linh." Kỵ binh nói rồi hất tay ra, chân kẹp bụng ngựa, xông tới chiến trường.
Tần Quyên nheo mắt, đại khái đã hiểu Bác Bác Nộ làm thế nào mai phục ở đây rồi.
Có lẽ đó là kế hoạch của vị đích mẫu trẻ tuổi của Viết Viết : Hột Nhan · Mật Đào Ô.
Nữ nhân này không hề đơn giản. Bà biết nếu Hổ Tư Oát Nhĩ hoàn toàn thất thủ thì cách này có thể cứu được toàn thành.
Cho nên khi không thể trông cậy vào Ninh Bách, bà quyết định nhờ đến gia chủ tương lai của mẫu tộc.
Làm vậy, chẳng những phục binh của Bác Bác Nộ ở Phong Linh khẩu không bị Hi gia phát hiện, cũng không bị quân Ninh Bách phát hiện, mà thời điểm quan trọng nhất sẽ có thể cứu nguy cho Hổ Tư Oát Nhĩ.
Một khi Hổ Tư Oát Nhĩ bị chiếm lĩnh hoàn toàn, phía Ninh Bách cũng nhận được tin là có bài trí phục binh như vậy.
Cho nên nhất định Bác Bác Nộ cũng lén cài người vào quân Ninh Bách.
Tuy phục binh của Bác Bác Nộ chỉ có 800, nhưng hoàn toàn chiến thắng về khí thế.
Chỉ cần đoạt lại Phong Linh khẩu, nơi có địa thế dễ thủ khó công, thì quân Tháp Tháp rất khó lật ngược thế cờ.
Lúc này, tinh kỳ lồng lộng, ánh lửa đầy trời.
Tiếng trống trận cùng hoan ca khiến Tần Quyên bỗng chốc hoảng hốt.
Trong giây lát, hắn bất chợt hiểu ra điều mình nghi hoặc suốt trong lúc tác chiến nãy giờ.
Vì sao Bác Bác Nộ lại nghe lời Hột Nhan thị? Với tính tình Bác Bác Nộ, bảo hắn cho quân mai phục, hắn sẽ ngoan ngoãn làm theo ư?
Bác Bác Nộ còn lâu mới là kẻ dễ thương lượng như thế. Tên đó quái đản, ương ngạnh, nói đi đằng đông hắn càng muốn đi đằng tây.
Bác Bác Nộ làm vậy chắc chắn vì Hột Nhan thị đã hứa hẹn cho hắn thứ gì.
Hẳn là cái đầu của Đóa Nhan Ngột Thấm Đài.
Lúc này, Tần Quyên thúc chiến mã, điên cuồng chạy về hướng nam.
Giờ hắn cũng hiểu ra, đích mẫu của Viết Viết, trước sau gì cũng vì Hột Nhan thị mà thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.