Đối với các quan viên mà nói, ai đi cũng như nhau, họ chỉ cần một kẻ đứng đầu chịu trách nhiệm là được.
Dù người này không phải Vạn Khê, bọn họ vẫn sẽ cung kính gọi Vạn đại nhân. Người Tháp Tháp đâu biết Vạn đại nhân thực sự trông như thế nào.
Khi theo Tần Quyên lên tháp cao, họ được quân đội Tháp Tháp vương "nghênh đón."
Tần Quyên nhìn lướt qua, không thấy có quân Tuy Cừu trong đám người này. Chắc hẳn đây là kết quả sau những cuộc giao thiệp của Vạn Khê với các quan viên.
Quân Tuy Cừu không xuất hiện trong buổi hòa đàm.
Dù sao đi nữa, Tần Quyên cũng thấy đây là một chuyện may mắn.
Nhưng lát nữa chẳng may lát nữa hòa đàm thất bại thì hắn cũng phải chết thôi.
Trong ánh mắt như hổ rình mồi của quân Tháp Tháp, bọn họ đi lên lầu cao.
Từ hành lang của tòa tháp trông xuống, bên dưới toàn là binh lính nghìn nghịt.
Tần Quyên hít sâu một hơi. Lúc này, nam nhân trung niêm trầm mặc bỗng đi bên cạnh hắn.
Trong mắt người trung niên này, cậu thiếu niên trước mắt chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hiểu chuyện, lớn trước tuổi mà thôi.
Ở Tống quốc, lũ vương tôn công tử tầm tuổi ấy còn đang được cha mẹ bảo bọc sau mấy lớp tường cao.
Mới mười tám mười chín tuổi, hắn làm được như thế đã là giỏi lắm rồi.
*
Trên tháp cao, gió lạnh buốt xương, cuốn theo bông tuyết ùa thẳng vào mặt.
Khi Tần Quyên đi tới tầng cao nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907260/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.