“Thật kỳ lạ, cuối cùng người rơi nước mắt vì tôi lại là tình địch của tôi… Thật ra, cô biết tôi thích anh ấy nhỉ.”
Là tiếng của Du Tử lộ.
Kiều Giản ngoảnh đầu lại nhìn, dường như anh ấy và mấy vệ sĩ đã bị thương, Du Tử Lộ loạng choạng đứng dậy, liều mạng ra hiệu với cô mau chạy đi.
Mí mắt Kiều Giản hơi lạnh, giật lên một cái, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, lạnh giá bất thường.
Cô không nói không rằng lập tức bế Vật Nhỏ chạy vào bãi đỗ xe, trái tim đập thình thịch hoảng sợ.
Phải biết rằng vệ sĩ theo họ ra ngoài mỗi ngày đều xuất thân từ lính đánh thuê, thân thủ cực tốt, là thứ gì đã khiến họ bị thương?
Không cho phép nghĩ nhiều, cô đã nhanh chóng xuống hầm đỗ xe, vừa định chạy về phía chiếc xe thì bỗng nhiên một bóng đen lướt qua trước mắt, tốc độ cực nhanh, Kiều Giản không nhìn rõ mặt mũi của đối phương.
Vật Nhỏ trong lòng kêu lên một tiếng, bên này Kiều Giản đã lặng lẽ rút con dao găm đi phượt thường mang theo người ra.
“Kiều Giản, chị sợ không?” Vật Nhỏ hỏi cô.
“Vậy em sợ không?” Kiều Giản cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh.
“Kiều Giản không sợ thì em không sợ.”
Một tay Kiều Giản ôm chặt cậu, “Chị không sợ.”
Tầng hầm đỗ xe này không có người, phần lớn vị trí đỗ xe cũng đều để không, diện tích không nhỏ nhưng lại trống trải.
Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng trưng chiếu lên lớp cao su dưới đất phát ra ánh sáng lạnh.
Bất thình lình Vật Nhỏ thét lên một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-nien-thu/281617/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.