Khi mới chuyển tới Hoà Huyện, có một thời gian dài Giản Hạnh không thể nào ngủ ngon.
Cô cùng Giản Như, Lữ Thành phải chen chúc trên một chiếc giường hai mét hai, bà ngoại thì ngủ chiếc giường một mét hai bên cạnh. Giản Hạnh để tiện mỗi ngày đều dậy sớm nên ngủ ở phía ngoài cùng.
Căn phòng này là đi thuê, mặc dù Giản Như vẫn trả tiền cho chủ nhà nhưng Giản Hạnh luôn có cảm giác đây là nhà của người khác.
Cô cả ngày toàn thân cứng đờ luôn phải cẩn thận từng li từng tí, trong đầu như có một sợi dây bị kéo căng ra, càng ngày càng gấp.
Từ quê chuyển lên Hoà Huyện, trong tay Giản Như trừ chút tiền kia ra thì có cái gì? Chẳng có cái gì, trường tư ở đây học phí rất đắt. Vậy nên Giản Hạnh luôn muốn biết cô có thể đi học không?
Nhắc tới trường tư này cũng có chỗ thật kì lạ, nằm đối diện Tam Trung, hai trường này chỉ cách nhau một con đường cái, ở Tam Trung học sinh đánh nhau gây sự giáo viên có quan tâm không? Hay chỉ cần đưa chút tiền cho bọn họ mọi chuyện đều được giải quyết?
Lúc chuyển đến đây mới thấy chi phí sinh hoạt ở đây thực đắt đỏ, Giản Như bắt đầu liều mạng tìm việc làm, cuối cùng lựa chọn mở quầy xe bán đồ ăn vặt.
Nhưng từ trước tới nay Giản Như chưa làm qua công việc này, cô không bán ở Tam Trung hay trường tư mà tình nguyện chạy tới Nhị Trung, Hoà Trung để bán.
Thời gian dần trôi qua, Giản Hạnh ý thức được rõ ràng trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-son-thuy-biet-tu-vi/2710754/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.