“Là thế này.” Chủ nhiệm khoa tiếp tục, “Hôm nay Tả Thần An được xuất viện nhưng mắt cậu ta vẫn chưa nhìn thấy nên sinh hoạt sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sau khi xuất viện chủ yếu là do người nhà chăm sóc. Trường hợp giống như cậu ta cô cũng biết, không dễ dàng để người khác đến gần, cô coi như là một người đặc biệt. Mặt khác cô cũng am hiểu về y học, không biết cô có đồng ý đến nhà họ Tả không?”
“Ý của ông là…Tôi đến đó làm bảo mẫu.”
“Cứ cho là như vậy! Tiểu Hạ, mặc dù hơi mệt một chút, cũng không được dễ nghe cho lắm nhưng cô phải biết, xét về lâu dài mà nói thì đây chính là cơ hội hiếm có đối với cô. Bây giờ cô đi, thành tích thực tập hay bằng tốt nghiệp gì đó đều không ảnh hưởng, chờ đến lúc cậu ta không cần chăm sóc nữa còn có thể sắp xếp cho cô một công việc ở bệnh viện chúng tôi, hoặc là nếu cô muốn tới bệnh viện khác cũng không thành vấn đề. Cô thử nghĩ xem?”
Trong lòng cô giống như có thứ gì đó bành trướng, không phải là không động lòng nhưng mà cô càng quan tâm đến một vấn đề khác. “Chủ nhiệm, đây là quyết định của bệnh viện hay đề nghị riêng của người nhà họ Tả, hay là…đích thân Tả Thần An đề nghị.”
Chủ nhiệm khoa mỉm cười, “Đương nhiên là do người nhà họ Tả đề nghị, về phần có phải là ý kiến của Tả Thần An không thì tôi không biết. Chẳng qua là, tính cách của cậu ta cô cũng hiểu, nếu cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2020105/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.