Cô có linh cảm Tạ Vụ Thanh sắp quay lại rồi.
Cảm giác này ngày một mãnh liệt, đến nỗi toàn bộ hành trình đi công tác ở tỉnh ngoài trước tết đều bị cô dời lại hết.
Đến cuối tháng 11, người quản lý bộ phận vận hành tàu chở khách hỏi cô, mùa đông năm nay ấm áp, liệu có thể kéo dài chuyến tàu cuối năm đến giữa tháng 12 không. Hà Vị hỏi lại mấy công ty phụ trách vận tải đường thủy lớn, sau đó thống nhất thời gian, cùng nhau trì hoãn đến tháng 12.
Theo quy luật từ trước đến nay của cô, chuyến tàu chở khách cuối cùng xuất bến tại Thiên Tân sẽ do cô đích thân đến tiễn, chuyện này không gì thay đổi được.
Cô cố gắng rút ngắn thời gian, buổi chiều tới khách sạn Lợi Thuận Đức.
Hà Vị dẫn theo Quân Khương đến thang máy nhà hàng để về phòng, nhưng vì khách quá đông, bọn họ đi tới đi lui cũng mất hai chuyến. Quân Khương đứng bên cạnh kể về Thiên Tân, nhắc lại lần trước Liên Phòng về có tặng cho họ mấy cái mũ thời thượng, nhưng đến giờ vẫn chưa có dịp đội.
Cô mỉm cười nói: “Nếu là mũ hình chuông, thì phải để tóc ngắn…”
Đoàn người đẩy cửa kính ra.
Cô đón lấy ánh sáng từ đại sảnh tầng một, nhìn thấy Tạ Vụ Thanh cùng mấy vị tướng lĩnh cấp cao đang đi tới, trên người anh vẫn là chiếc áo khoác màu lam. Bức họa giấy dán tường hai bên như không có điểm cuối… Những người bên cạnh anh cũng không ngừng lùi về phía sau. So với trong trí nhớ, anh càng tôi luyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4887/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.