Hà Vị ngồi đó bất động, mắt nhìn anh.
Như thể bọn họ đã quay lại lúc mới gặp nhau trong Bách Hoa Thâm Xử, bên cạnh là chậu than đỏ cháy lách tách, cổ áo choàng bằng đuôi hồ ly khiến mặt cô ngưa ngứa, khi nãy cô đã cởi áo khoác ngắn bên ngoài, vừa xoay lưng liền bắt gặp người đàn ông một tay vén rèm châu, gió bấc lùa vào trong cửa. Hai người đối diện nhau chốc lát, rèm châu sau lưng anh lắc lư… Cô không thể không vươn tay về phía anh để che giấu sự sợ hãi trong lòng, khẽ nói: “Em là Hà Vị”.
…
Đêm đó, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến việc họ sẽ đi đến ngày hôm nay.
Cô cúi đầu nhìn đường thêu chỉ vàng trên chăn gấm, trái tim càng mềm nhũn.
Trong giây phút yên tĩnh, Tạ Vụ Thanh và cô đều không lên tiếng.
“Khi anh quyết định ra Bắc, vừa mong em gả cho người khác, cũng vừa mong em còn lưu luyến anh”, cuối cùng anh nói, dừng lại một chút tiếp tục, “Vị Vị, anh thật sự không thể buông tay em”.
Bốn phía tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Tạ Vụ Thanh tiếp lời: “Nhưng em không phải một cô gái bình thường, đối với chuyện hôn nhân đại sự chắc hẳn đã có chuẩn bị sẵn. Nếu anh không được, sẽ làm em chậm trễ. Đây cũng không phải điều anh mong muốn”.
Hai bức điện báo anh đã đặt trước dưới đáy hành lý, chờ một khi hoà đàm thành công sẽ đưa cho cô. Nếu giữa chừng đàm phán có bất trắc gì thì không biết con đường mịt mù phía trước còn phải đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4889/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.