Rõ ràng đã say như thế.
Tạ Vụ Thanh mỉm cười.
Anh kề sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Cho dù có uống thêm nữa, anh cũng sẽ không say rượu làm loạn”.
Giống như có cơn gió khẽ nhấc mành vải đỏ tươi vắt vẻo trên sào trúc phơi dưới nắng mặt trời, phất phơ trong lòng bàn tay. Cô không thể tưởng tượng được khuôn mặt mình giờ đã đỏ thế nào. Cô chạm vào cổ áo, nhận ra cúc vải trên cùng vẫn chưa cài hết. Tạ Vụ Thanh chỉ nhìn cô cài lại cúc áo.
Chờ cài xong, cô bình tĩnh hỏi anh: “không bật đèn à?”
“Người bên ngoài ai cũng cho rằng chúng ta đã đi ngủ từ lâu, nếu lúc này bật đèn, e là không ổn lắm”, anh dịu dàng đáp lời.
Cách một cánh cửa, còn ai có thể nhìn thấy chứ?
Tạ Vụ Thanh chỉ ngoài sân, nếu đứng trong hoa viên sẽ nhìn thấy rất rõ.
“Hiện giờ đi ra ngoài, bị đám người hầu bắt gặp cũng không tốt”, anh nói tiếp, “Chi bằng chờ đến hừng đông hẵng đi, lúc đó mọi người đều đã say giấc rồi”.
Chờ đến hừng đông ư?
“Vậy trước hừng đông nên làm gì?” Cô hỏi.
Trong mắt anh lộ ra ý cười, lướt qua cô rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, rèm cửa sổ lúc này đã được kéo ra một nửa. Ánh trăng chiếu vào phòng, cô liền phát hiện giữa ghế sô pha là một bàn cờ vây, như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô lập tức ngồi vào vị trí trống ở đầu kia bàn cờ.
Tạ Vụ Thanh chẳng qua chỉ muốn tìm chỗ ngồi, không ngờ cô lại tự nhiên mở hộp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4891/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.