Hà Vị chờ hồi lâu, không nghe Tạ Vụ Thanh bên kia nói gì.
“Chỗ anh rất náo nhiệt thì phải?” Cô hỏi thăm dò, “Mới về… nên lo cho cơ thể mình, xã giao không có điểm dừng”.
Trong điện thoại anh cười dịu dàng: “Biết rồi”.
“Anh có cuộc gọi”. Anh lại nói.
“Em còn một câu”. Cô gấp gáp ngăn anh.
Thật may, anh chưa ngắt máy.
Cô nhỏ giọng bảo: “Anh đến Thiên Tân, nên ở lại nhà chú chín, nơi này dù sao cũng an toàn hơn”.
Hà Vị nắm ống nghe, chờ anh trả lời.
“Không muốn phiền Cửu tiên sinh”, anh thấp giọng, “Không nói nữa”.
“Vâng”.
Trong tiếng tút, tút, tút, cô tựa vào vách tường.
Từ lúc gặp lại cô đã cảm thấy anh xa cách, vừa nãy khi nói chuyện càng hiện rõ, cô ngờ ngợ hình như Tạ Vụ Thanh đang cố gắng áp chế, đè nén điều gì đó.
Sáng sớm hôm sau, thím lớn đột nhiên lên cơn đau kịch liệt.
Thím vừa nhịn đau, vừa vui sướng nắm chặt tay chú chín, lại nhíu mày, không ngừng “ai ui” kêu lên, chốc lát lại mỉm cười làm tim Hà Tri Khanh như muốn ngừng đập.
Từ trời sáng đến tối đen, tận lúc hửng sương đêm. Tiếng khóc nức nở cất lên, là của đứa con đầu tiên nhà chú chín Hà truyền đến. Mấy ngày nay chú chín không ngủ ngon, sắc mặt trắng bệch, người hầu muốn bế đứa nhỏ đến cho ông nhìn nhưng ông không buồn quan tâm, tự đẩy xe lăn vào phòng sinh.
Con trẻ có thể lại có, nhưng Đỗ Tiểu Uyển của Cửu gia chỉ duy nhất trên đời.
Đến khi Hà Tri Khanh tận mắt nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4909/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.