Ga tàu Thiên Tân.
Bên cạnh cầu vượt nhà ga, một mình Trịnh Độ ngồi trên ghế chờ, hai phía khu vực chờ toa hạng nhất đều kín người canh giữ. Ở chỗ bóng râm, một người phụ nữ có đôi mắt to sóng sánh mặc chiếc áo sơ mi vải sa tanh cùng váy dài, bộ dáng được chăm sóc kỹ lưỡng nhìn như chỉ mới ngoài ba mươi. Cô ấy tò mò hỏi Hà Vị: “Anh Thanh nhà chúng tôi, ngoại trừ một chút thanh danh, còn lại đều là hai bàn tay trắng, sao lọt vào mắt xanh của cô hai thế?”
Hà Vị mặc một chiếc váy liền thân xanh nhạt dài đến mắt cá chân, mái tóc mềm được kẹp gọn sau đầu, đứng bên cạnh Tạ Vụ Thanh đang chống gậy, bất ngờ nghe hỏi như thế, không khỏi bật cười, đối diện nhìn Tạ Vụ Thanh.
“Ở thời loạn thế, công danh dễ tìm, nhưng thanh danh khó có được”, Trịnh Độ gõ điếu thuốc trên tay, “Có điều quá khứ của anh Vụ Thanh đây, so với Trịnh Độ tôi cũng kẻ tám lạng người nửa cân, thanh danh chẳng tốt mấy”.
Trịnh Sính Tích không quan tâm đến em trai út nhà mình, vui sướng quan sát đôi bích nhân trước mặt, nắm lấy tay Hà Vị: “Vị Vị nhớ kỹ trong lòng, chị chính là chị gái ruột của Tạ Vụ Thanh, sau này gặp chuyện khó khăn, cứ việc lên tiếng, chị ba sẽ giúp em”.
Hà Vị khẽ gật đầu.
Hiện tại chiến tranh khắp nơi, nhóm quân phiệt mới cùng chính phủ Nam Kinh giằng co đã mấy tháng.
Chỉ có quân Đông Bắc vẫn án binh bất động, họ đang chờ Bắc Bình và Nam Kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4915/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.