Tạ Vụ Thanh xách thùng gỗ đi vào: “Họ nói phòng tắm chưa quét dọn.
Ông bác đâu rồi?”
Hà Vị nắm cúc vải trên áo: “Năm ngoái mất rồi”.
Ngoài cửa, cảnh vệ ôm bồn tắm đã được cọ rửa sạch sẽ đứng nghiêng bên cạnh, nhỏ giọng gọi “Tướng quân”.
Hoảng hồn Tạ Vụ Thanh bừng tỉnh, tay vén rèm châu, nhận lấy bồn tắm đặt ở giữa nhà chính.
Trên bệ cửa sổ, hoa hải đường còn chưa nở.
Lá xanh rậm rạp.
“Năm đó khi chú thím vừa đi, trong nhà không ai vào kinh, mọi chuyện hậu sự đều do một tay bác ấy xử lý”, bên ngoài lần lượt đặt mấy thùng nước đá, Tạ Vụ Thanh tất bật trong ngoài rèm châu để chuẩn bị nước tắm cho cô.
Những chuyện liên quan đến hậu sự của ông cụ, anh đều không hỏi, cũng không cần thiết phải hỏi.
Vì Hà Vị sẽ lo liệu thoả đáng tất cả.
Lúc mới đến thấy cửa son khoá trái, cạnh giường có trà, không đoán được ông bác đã mất.
Vừa nãy khi ra ngoài nhìn thấy bể nước trống không, liền nảy sinh dự cảm không lành, rốt cuộc đã được cô chứng minh.
“Nước trà em chuẩn bị à?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Cô khẽ gật đầu đáp vâng: “Mỗi ngày đều có người đến đổi bình thuỷ, cứ cách ngày thì sẽ đổi trà cũ thành trà mới”.
Đèn tường không bật, trong ánh nắng đan xen, không rõ ai sáng ai tối.
Tạ Vụ Thanh hạ thấp eo, dùng tay thử nhiệt độ nước.
Cô ngày qua ngày đều chuẩn bị tươm tất, lại không biết chính xác khi nào người thân mới quay về.
Đoá hoa hải đường của anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4932/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.