3 ngày sau, Trịnh Sính Tích lẳng lặng đến Bắc Bình, có kẻ đưa danh thiếp cho người gác cổng phòng làm việc.
Người muốn gặp mặt mỗi ngày không ngớt, đều do người gác cổng chọn lựa cẩn thận rồi mới phân loại trình lên.
Hà Vị nhận danh thiếp kia, trong lòng chấn động, cô biết tên này chính là cô ba nhà họ Trịnh.
Trên danh thiếp đề: Trịnh Tùng Thầm.
Còn nhớ năm đó Trịnh Độ đưa bộ tây trang nhờ cô sửa lại, sau khi tìm được chất liệu nguyên bản, cô lập tức gửi đến hiệu may.
Khi nhận lại đồ, trong túi áo có một tờ hoá đơn do sư phụ hiệu âu phục giữ lại, tờ giấy mỏng đến mức ánh sáng có thể xuyên thấu, trên đó có viết chữ “Trịnh Tùng Thầm”.
Cô nghi ngại hỏi người kia thứ này là gì? Đối phương chỉ đáp là của công tử Trịnh gia.
Hà Vị lật qua lật lại danh thiếp mấy lần, giống như Trịnh Độ hiện giờ vẫn còn sống, quay trở lại Bắc Bình.
“Địa chỉ là cung thân vương phủ?” Cô nhìn kỹ địa chỉ viết tay, hỏi Hồ Thịnh Thu đang đứng bên cạnh.
“Đúng vậy, hiện tại đổi tên thành Đại học Phụ Nhân rồi”.
“Đổi cả số nhà, chả trách không nhận ra”.
Cô đáp.
Một trong bốn trường đại học nổi tiếng nhất Bắc Bình.
Năm xưa tiểu vương gia vì muốn gom góp chi phí khôi phục nên thế chấp một phần quyền sở hữu vương phủ cho giáo đường Tây Thập Khố.
Năm ngoái, giáo hội La Mã mua lại quyền sở hữu đất từ giáo đường với giá 108 thỏi vàng.
Thế nên hiện giờ, vương phủ kia thuộc sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4935/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.