Gian phía tây không châm đèn, chỉ đốt một ngọn đèn dầu bằng gốm men trắng.
Tuy Hà gia có nhà máy điện nhưng mỗi khi ở một mình, cô vẫn thích châm đèn dầu soi sáng, đây là thói quen từ nhỏ.
Ngọn lửa đung đưa trên bấc đèn, vàng vọt bao lấy chút xanh trắng.
Màu xanh ấy khiến cô nhớ đến ngày đêm ở Nam Dương, như ngửi được mùi vị ẩm ướt, oi bức của gió biển thổi vào mặt.
Hòn đảo nơi anh trai gặp nạn từng là lãnh địa của Tây Ban Nha, vị trí gần biển nên không khác gì nhà tù dưới nước.
Khi thuỷ triều dâng cao, dòng sông Pasig cũng theo con nước dâng lên, tràn vào nhà tù, khiến người trong ngục đứng chìm trong làn nước.
Tất cả những thứ liên quan đến nhà tù dưới nước kia đều do sau này cô vô tình nói chuyện với nhóm khách quý từ Nam Dương mới biết.
Bọn họ nghẹn ngào vì nhóm Hoa kiều năm đó bị nhốt trong ngục, nhắc đến quan ngoại giao từng bỏ mạng tại nơi này.
Cô ngừng thở lắng nghe, chuyện năm xưa Triệu Ứng Khác chưa từng nói đến.
Trong tiếng thở dài thườn thượt của nhóm khách quý công ty vận tải đường thuỷ, cảnh tượng mang màu sắc chân thật nhất trước lúc anh cô qua đời đã được tái hiện.
“Trước lúc anh ấy bị bắt đã nhận được tin tức, giữa trưa gọi điện thoại cho Triệu Ứng Khác ở chung cư, sau đó đưa em lên một chiếc tàu nhỏ rời khỏi cảng biển”, Hà Vị thì thầm, “Anh ấy nói mình sẽ lên con tàu kế tiếp, chỉ chậm hơn em một chuyến mà thôi”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4938/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.