Kể từ khi thành lập quân đồng minh, chính phủ Nam Kinh liền nghĩ cách chặt đứt con đường vận chuyển đến Sát Cáp Nhĩ, niêm phong đạn dược, lương thực cùng vật tư y tế, càng không cho phép bất kỳ đội ngũ tiếp tế nào tiếp cận khu vực này.
Người dân trong Sát Cáp Nhĩ không khác gì hòn đảo bị cô lập.
Nhóm người Tạ Vụ Thanh dù liên tiếp giành thắng lợi nhưng không có tiếp tế.
Sau khi đánh chiếm 3 huyện thị, liên quân kháng Nhật trải qua nhiều ngày mưa dầm, chịu đói chịu rét tiến gần đến bờ sông Loan chờ đợi thời cơ tấn công thị trấn sầm uất về thương nghiệp – Đa Luân.
Tạ Vụ Thanh đối kháng với chính phủ Nam Kinh nhiều năm, sớm đã quen với ngày tháng khổ ải vì bị “cô lập”, anh nhận lấy cái bánh nang [1] từ một người lính hậu cần, ngồi cạnh bờ sông Loan chờ Lâm Kiêu đến hội quân.
[1] Bánh nang là một loại bánh truyền thống của người Duy Ngô Nhĩ
Ước chừng khi trăng nhô lên cao, Lâm Kiêu mang theo bụng rỗng đến cạnh bờ sông, không cần nói một chữ đã bị Tạ Vụ Thanh nhét nửa cái bánh vào tay, ý bảo hắn ăn trước.
7-8 giờ qua Lâm Kiêu không ăn gì, lúc này hắn không khách sáo, ngấu nghiến ngoạm bánh.
“Sông này chảy thẳng vào Bột Hải, dài hơn 800 kilomet”, Tạ Vụ Thanh chỉ vào sông Loan, nói với Lâm Kiêu, “Đây là sông nổi tiếng nhất nơi này”.
Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4940/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.