Nửa đêm Hà Vị trở về phòng, trên giường đồng trống không.
Cửa ban công chưa đóng kín, giống như đang chờ cô.
Hơi lạnh đêm đông chui qua khe cửa, cô nhìn bên ngoài thấy Tạ Vụ Thanh đang ngồi xổm cạnh bếp lò, trong ánh lửa nhảy nhót lộ ra cái nồi nhôm.
Tạ Vụ Thanh kẹp thuốc lá, thảnh thơi rít một ngụm, nhả khói trắng xoá như sương mù, tay phải cầm đũa tre khuấy đảo lớp siro trong nồi.
“Cái gì vậy?”
“Kẹo mạch nha”, Tạ Vụ Thanh đáp, đưa một cây kẹo mạch nha đã thành hình cho cô, “Lúc nhỏ chú thường làm”.
Không cần nói cô cũng biết anh cố tình làm kẹo cho hai đứa nhỏ.
“Cho anh ăn à?”
Anh cười, đúng là làm cho mình, có điều lúc nhỏ anh trưởng thành sớm, ghét ăn thứ này.
Nhưng chị tư lại rất thích, lần nào cũng đòi kẹo của anh xong cầm ăn cả ngày không yeutruyen.net hết.
Anh rất nhanh đã làm xong cây khác, đợi nguội rồi đưa cho cô.
Hà Vị lấy một cái đĩa sứ trắng, xếp những cây kẹo ngay ngắn lên đó.
Bếp lò toả hơi ấm, Tạ Vụ Thanh đứng trên sân thượng hút thuốc.
Ánh đỏ lấp lánh đầu ngón tay, chói loà trong đêm đen khiến cô nhớ đến cảnh tượng trên ban công khách sạn Lợi Thuận Đức, còn có những đám mây mỏng vây lấy trăng cao trên bầu trời Thiên Tân.
Hà Vị cầm áo khoác vắt trên ghế, ra ngoài sân thượng đắp lên người anh.
“Lúc Bắc phạt, anh từng dẫn binh đánh đến đây”, Tạ Vụ Thanh nói, “Có điều chưa vào thành, chỉ đóng quân ở ngoại ô”.
Tay anh kẹp điếu thuốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-ve-dem-da-lan-kinh-hoa/4948/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.