Vậy là, một cách ngây ngốc, Nguyễn Vụ cứ thế bị kéo thẳng vào phòng. Ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay đang nắm lấy mình của Tần Tri Dự, trong tay còn giữ chặt chiếc lá ngân hạnh chưa kịp bỏ xuống.
Vừa bước vào cửa, Nguyễn Vụ đưa mắt quan sát cách bài trí trong phòng — đậm nét sinh hoạt đời thường, thoang thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt. So với bên ngoài, bên trong quả thật khác biệt rất nhiều. Phòng không lớn, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, trang trí thanh nhã, tinh tế, không chút phô trương.
Tần Tri Dự kéo cô ngồi xuống ghế gỗ, giới thiệu: “Đây là cô của tôi.”
“Cô ơi, đây là Nguyễn Vụ, bạn cháu.”
Nguyễn Vụ ngồi không yên, lập tức đứng dậy chào hỏi: “Cháu chào cô ạ.”
Tần Trân cười hiền hậu, sau khi quan sát cô vài lần thì dò hỏi: “Cháu là Mãn Mãn nhà họ Nguyễn đúng không?”
Cô gái này thật giống mẹ mình, như được đúc ra từ cùng một khuôn vậy.
Nguyễn Vụ gật đầu đáp: “Dạ phải.”
Tần Trân từ trong bếp mang ra một đĩa nhỏ bánh hoa quế đặt lên bàn: “Cô chẳng có gì ngon, đây là cô tự tay làm, nếm thử xem. Không béo đâu.”
Nguyễn Vụ nhìn chiếc lá trong tay và vệt bụi mờ trên đầu ngón tay, lại liếc nhìn Tần Tri Dự, vẻ mặt lúng túng.
Tần Tri Dự khẽ bật cười, đưa tay lấy chiếc lá trong tay cô: “Cái lá rách này mà cứ cầm như báu vật không chịu buông.”
Nói xong, anh rút từ cạnh bàn ra một gói khăn giấy ướt, xé bao rồi lấy một tờ đưa cho cô: “Lau tạm tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745370/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.