“Chỉ khi cậu sống, tôi mới dám đi thách đấu với những kẻ địch lớn mạnh.”
Hai người đánh một giấc đến tận buổi tối, là điện thoại nội tuyến của Tiểu Vương giục họ ăn cơm đã đánh thức họ.
Thành Thiên Bích cúp điện thoại, quay về giường, Tùng Hạ vừa mở mắt ra, bởi vì quan hệ độ cao nên thứ đập vào mắt đầu tiên chính là cái-gì-đó rủ xuống giữa hai chân Thành Thiên Bích. Cậu hoảng hốt, ngồi bật dậy khỏi giường.
Thành Thiên Bích nói: “Anh dậy rồi à? Tiểu Vương gọi chúng ta đi ăn cơm, nói phòng bếp có món ngon.”
Tùng Hạ dụi dụi mắt, cảm giác toàn thân đau nhức: “Mấy giờ rồi?”
“Gần sáu giờ.”
Tùng Hạ ngáp một cái, trộm liếc mắt nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu… không mặc quần áo à.”
Thành Thiên Bích nhếch nhếch mi: “Anh ngại à?”
Tùng Hạ ra vẻ bình tĩnh: “Có gì phải ngại.” Cậu lăn một vòng trên giường, muốn lấy quần áo ở bên kia.
Thành Thiên Bích nhào lên trên giường, đặt cậu dưới thân.
Hai người mũi kề mũi, không khí ngọt ngào ấm áp quanh quẩn bốn phía, họ đều nhìn thấy trong mắt nhau ý cười mềm mại.
Tùng Hạ dùng chóp mũi cọ cọ vào má hắn, cười: “Sao thế?”
Thành Thiên Bích thu chặt cánh tay, ôm cả người bọc trong chăn của cậu vào trong lòng, khẽ nói: “Mệt không? Đói không?”
Tùng Hạ khẽ cười: “Cũng tạm.” Cậu cộp nhẹ trán mình vào đầu Thành Thiên Bích, sau đó cười ha ha.
Thành Thiên Bích nở một nụ cười nhè nhẹ, hôn chóc một cái xuống khóe môi cậu: “Có muốn xuống ăn cơm không? Nếu không, tôi bảo họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-cambri-tro-lai/505599/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.