Liễu Phong Vũ cười: “… Da mặt tôi dày lắm, cho dù cha mẹ cậu có đuổi tôi đi, lần tới cậu mà muốn tôi cùng về nhà, tôi vẫn sẽ về với cậu.”
Hai người ngồi trên người đại bàng đen, hứng gió lạnh thấu xương, bay về hướng Tứ Xuyên.
Bởi vì chở hai người cộng thêm bao đồ hơn 50 ký nên đại bàng đen không thể bay quá nhanh, hai người ngồi trên lưng nó cũng hơi yên tâm được một chút, không sợ bị nó hất xuống.
Đường Nhạn Khâu mong mỏi nhìn về phương xa sương trắng mịt mù, Liễu Phong Vũ thì cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lén nhìn sang hắn.
Gió thổi hơi lạnh, Liễu Phong Vũ tựa vào lòng Đường Nhạn Khâu như người không xương, mãn nguyện hưởng thụ thời gian lứa đôi hiếm có này.
Một lát sau, có lẽ Đường Nhạn Khâu đã kiềm chế nỗi niềm hưng phấn nhớ nhà được một chút, hỏi: “Anh… anh có hồi hộp không?”
Liễu Phong Vũ biếng nhác ngẩng đầu nhìn hắn: “Hồi hộp cái gì?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Gặp cha mẹ tôi.”
“Da mặt tôi dày thế này, cậu thấy tôi sẽ hồi hộp ư?”
Đường Nhạn Khâu cười: “Nói cũng phải.”
Liễu Phong Vũ ngồi dậy, cười xấu xa: “Đồ ngốc, cậu hồi hộp à.”
Đường Nhạn Khâu cười ngượng: “Một chút, tôi… tôi sợ họ giận.”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ vào mặt hắn: “Sao cậu lại thành thật thế chứ, cậu không nói cho họ biết không phải là xong rồi hay sao, coi như dẫn bạn về thăm nhà không phải xong rồi hay sao. Tôi yêu cầu cần ‘danh chính ngôn thuận’ lúc nào chứ? Tôi cũng không phải phụ nữ.”
Đường Nhạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-cambri-tro-lai/505884/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.