Thảng thốt, Tùng Hạ cảm thấy thế giới bên ngoài chỉ là một cơn ác mộng, cậu chỉ đến nhà bạn ăn một bữa cơm, không có gì thay đổi cả.
“Mục Phi!” Tùng Hạ cũng hưng phấn vẫy tay lại, đại bàng đen chở họ tiến sâu vào trong khu rừng.
Nửa người trên của Mục Phi liền với cành cây, từ xa bay tới phía họ, gương mặt tươi cười vui mừng chân thành.
“Mục Phi, ha ha, anh không thấy lạnh à, ngay cả quần áo cũng không mặc.”
Mục Phi cười nói: “Cậu đã thấy cái cây nào sợ lạnh chưa.”
Tùng Hạ ngẩn ra, lập tức cười: “Anh đã hoàn toàn coi mình là cây rồi.”
“Tôi nay đã là cây Thông, không coi cũng không được.” Mục Phi phất tay, một nhánh cây khác vươn tới, giăng theo một bộ quần áo màu trắng bằng vải lanh. Anh mặc quần áo, nói: “Có điều, quần áo thì vẫn phải mặc. Nào, mau đến xem nhà mới của chúng tôi.”
Mục Phi đưa họ xuống dưới, cơ thể khổng lồ của đại bàng đen vốn không thể lọt qua những mảng cành lá rậm rạp, nhưng có Mục Phi dẫn đường, các cành cây đều tự giác mở ra một lối xuống thông thoáng cho họ, cả khu rừng đều rộng mở vì họ.
Tùng Hạ thở dài: “Bản thể của hai người lại lớn thêm rồi.”
Nói đến đây, có vẻ Mục Phi cũng có chút buồn rầu: “Đúng vậy, chúng tôi không muốn lớn nữa. Tuy sau khi đưa ngọc Con Rối cho mọi người, tốc độ sinh trưởng của chúng tôi chậm đi rất nhiều nhưng vẫn đang chậm rãi lớn dần. Hơn nữa cậu cũng biết, bản thể cây Thông vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-cambri-tro-lai/505889/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.