Điều bây giờ chúng ta cần làm và có thể làm, chỉ e cũng chỉ là ‘kéo dài thời gian’.
Trên bàn rượu hết chai này đến chai khác cạn đáy, sắc mặt hai người nhanh chóng phát sinh biến hóa, Myron càng uống càng đỏ, Maksim lại càng uống càng trắng, có thể nhìn ra tửu lượng của Myron cũng rất cao, nhưng lúc hắn cầm chai rượu tay lại hơi run run, so với sự điềm tĩnh của Maksim, cao thấp đã rất rõ ràng.
Đặng Tiêu cười to: “Em thắng rồi em thắng rồi.”
Liễu Phong Vũ buồn bực: “Hừ, còn tưởng có thể xảy ra chuyện gì bất ngờ.”
Chu Phụng Lam như cười như không vỗ vai Myron: “Lão đệ, được rồi, đừng uống nữa.”
Myron líu lưỡi nói một tràng tiếng Anh mơ hồ không rõ, giơ tay muốn lấy thêm chai nữa, tay vừa chạm được vào chai thì người đã nghiêng ngả, ngã rầm một tiếng xuống đất.
Chu Phụng Lam nở nụ cười, dựng Myron lên: “Không được nữa rồi chứ gì, khoe làm gì không biết.”
Williams House đón Myron, muốn đưa người về trại.
Myron khuơ khoắng tay chân: “Tôi còn uống được… còn uống được!”
Jacqueline cười đắc ý: “Mau về nghỉ ngơi đi, Babbott tiên sinh.”
House mặt không chút thay đổi kéo Myron về trại của mình.
Jacqueline cuốn cuốn lọn tóc vàng, cười nhìn Maksim: “Không tệ.”
Maksim đứng lên, hai chân cũng đã hơi lảo đảo, nhưng nét mặt không đổi, cung kính gật đầu.
Jacqueline xua tay chặn lại: “Anh về nghỉ đi.”
Ánh mắt Maksim tần ngần qua lại giữa chai rượu và Jacqueline, không hề nhúc nhích.
Jacqueline bị đi guốc trong bụng, không khỏi có chút xấu hổ: “Anh biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-cambri-tro-lai/505916/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.