Nhưng là, bất kể như thế nào, cô ta cũng là người của Lăng gia, nếu cứ vứt cô ta ở nơi này cũng không tốt.
Lăng Vũ cởi âu phục của mình ra, đắp lên trên người Lăng Vân.
Lăng Vân che kín thân thể bằng âu phục, vừa lúc đối mặt với nụ cười quỷ dị của Nhiễm Bạch.
Lăng Vân rít lên một tiếng, tay chỉ vào Nhiễm Bạch,
"Là cô ta, là cô ta hãm hại em!"
Đám người liếc mắt, Nhiễm Bạch là con gái riêng của Lăng gia, điểm này bọn họ cũng biết, bởi vì oán hận địa vị của mình nên đãi ngộ không được tốt bằng đích nữ, từ đó xuống tay với đích nữ cũng rất có thể.
Nhiễm Bạch đối mặt với ánh mắt hoài nghi của đám người, sắc mặt hơi trắng bệch, cúi đầu, lệ khí trong mắt biến mất.
Lăng Vũ thấy thế, làm sao lại không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, hắn nắm chặt tay của Nhiễm Bạch tay, lạnh giọng nói:
"Mọi người, trước khi tra rõ chân tướng, tôi hi vọng mọi người không muốn suy đoán lung tung."
Tam thiếu vỗ vỗ bả vai của Lăng Vũ nói nhỏ:
"Mọi người sẽ không suy nghĩ gì cả, tất cả nên cần dùng chứng cứ."
Đám người cũng phụ họa nói, bọn họ cũng không muốn bởi vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với Lăng Vũ.
Lăng gia có thế lực mạnh bao nhiêu, bọn họ là người rõ ràng nhất, huống hồ không nói tới Lăng gia, chỉ nói riêng Lăng Vũ cũng đã rất cường đại rồi.
Người đàn ông bị Lăng Vân đẩy ra vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, không để ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/2214359/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.