Na: sắp hết vị diện này rồi.
Một vị diện dài quá dài �
***
Mạch Lâm ngồi trên ghế salon ở trong phòng khách của Tô gia.
Rõ ràng một bối cảnh hiện đại lại bị hắn mạnh mẽ nổi bật lên sự cổ điển.
Phong Lạc nhìn thấy Mạch Lâm như vậy, bĩu môi khinh thường.
Giả vờ! Ngươi giả vờ tiếp đi! Sớm muộn cũng lật thuyền trong mương!
Nhiễm Bạch tiến vào biệt thự, liền thấy bóng dáng rất dễ thấy này.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, một mặt nghiêm túc:
"Anh có biết không, anh ở đây, rất phiền phức.
"
Mạch Lâm: "! "
Ta không nghe thấy không nghe thấy!
"Vị tiểu thư này không phải là người của thế giới này đúng không.
"
Thanh âm cũng mang theo cổ phong, trong veo như là nước suối.
Nhiễm Bạch không chút khách khí ngồi ở trên ghế sa lon, thuận tiện cầm dĩa hoa quả trên bàn dịch chuyển tới chỗ khác cách xa Mạch Lâm.
Mạch Lâm: "! "
Loại hoa quả cấp thấp nà, ta còn chướng mắt đấy!
Nhiễm Bạch nhai kẹo cao su, cười thuần chân vô hại, đôi mắt to mang theo mê mang:
"Anh nói cái gì cơ?"
Phong Lạc: Ta muốn phát cho ký chủ một tượng vàng Oscar.
Vị diện có phải là nên tiến vào ngành giải trí không?
Mạch Lâm nhấp nhẹ môi, thần sắc trong mắt có chút tĩnh mịch.
Linh hồn của người này không có vấn đề.
Vừa rồi chẳng qua là thăm dò.
Nếu thật sự là một người địa phương, vậy thì có chút thú vị.
Một người bình thường, có thể đánh bại khí vận chi tử?
Đoán chừng nói cho những người kia nghe,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/2214662/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.