Sau khi tiễn Ký Linh về, Đàm Vân Sơn quay vào cùng dùng bữa với người nhà nhưng thực tế chàng hầu như không động một miếng nào, chờ người nhà ăn xong thì kể lại từ đầu chí cuối chuyện đêm qua.
Đàm phu nhân nghe được nửa chừng thì thấy không thoải mái, đứng dậy về phòng, chừa lại Đàm viên ngoại và Đàm đại thiếu gia tuy đã ngồi nghe hết nhưng bữa điểm tâm mới ăn xong hơi có xu thế muốn cuồn cuộn trào lên.
Đàm Vân Sơn không động đũa cũng bởi vậy. Hễ nghĩ tới cảnh máu me lênh láng, túi da không ra hình người là chàng lại không nuốt nổi thứ gì.
Đáng sợ hơn nữa là trên đời này có một chuyện gọi là nghĩ lại mới sợ.
Ngay lúc chứng kiến thi thể bục ra máu loãng, trong lòng Đàm Vân Sơn ngập trong cảm giác sốc và kinh ngạc, tới lúc về kể cho cha và huynh trưởng nghe mới thấy hoảng sợ, kể xong, cảm giác lành lạnh trong lòng cuối cùng dâng lên thành trùng trùng kinh hãi, cảm giác không ngon miệng biến hẳn thành buồn nôn, lộn mửa.
Thấy cha và huynh sắp nôn, Đàm Vân Sơn cáo từ về phòng trước, tránh cảnh tượng kinh khủng ba cha con cùng nhau nôn thốc nôn tháo.
Không biết đứa a hoàn nào bày một đĩa hoa quả trong phòng Đàm nhị thiếu gia, Đàm Vân Sơn nhìn thấy nó như nhìn thấy cứu tinh, vừa vào phòng liền lấy ngay một quả kề lên mũi ra sức hít hà. Mùi hoa quả tươi mát dần dần xua tan mùi tanh tưởi còn lưu lại trong tâm trí, cuối cùng cũng giúp bụng dạ Đàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-linh/1996964/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.